Chỉ nhìn thấy một khắc sau có người mang theo một hộp đồ ăn, cẩn thận từng li từng tí đi vào từ bên ngoài.
“Tô Diễm nhìn người đến, nhíu mày, ngược lại cũng có chút bất ngờ.
“Là ngươi…”
Lục thị nhìn Tô Diễm, vẫn là bộ dạng áy náy như cũ, thậm chí còn không dám nhìn cô.
“Lạc cô nương, ta đến đây ghé thăm ngươi một chút.”
Thủ vệ hắc y nhân ở bên cạnh thấy Lục thị đi tới, đến cùng cũng không nói thêm gì.
Lục thị lấy ra hai thỏi bạc đưa cho bọn họ: “Để ta và Lạc cô nương nói vài câu với nhau, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Đám hắc y nhân cũng không sợ Lục thị sẽ làm ra chuyện gì, dù sao thì xung quanh đều là người của bọn họ, cho nên lúc nhận được bạc thì ném lại một câu: “Nói gì nói nhanh đi.”
Sau đó liền lui chân ra khỏi nhà lao.
Lục thị đặt hộp cơm ở trước cửa nhà lao, lại tự mình dọn đồ ăn ở trong ra, thậm chí còn đưa đũa cho Tô Diễm.
“Lạc cô nương dày vò lâu như thế, chắc cô cũng đói bụng rồi, ăn nhanh đi.”
Tô Diễm mặt không đổi sắc nhìn một loạt các hành động của Lục thị, chỉ cảm thấy buồn cười, cô giúp nữ nhân này không ít chuyện, mặc dù ban đầu cũng mang theo mục đích, nhưng mà cô chưa từng nghĩ sẽ để cho Lục thị chết.
Ngược lại là Lục thị không khôn ngoan khéo léo, thế mà lại phản bội đứng về phe Từ thừa tướng, đối phó với mình, đúng là lúc trước mắt bị mù rồi.
Bởi vì trong lòng khinh thường, cho nên Tô Diễm không nhận lấy đũa Lục thị đưa qua, cô chỉ nói.
“Mang đi đi, ta không đói bụng.”
Lục thị thở dài một hơi, thế mà còn muốn khuyên Tô Diễm: “Lạc cô nương, ta không biết rốt cuộc là ngươi có thân phận gì, cũng không biết lúc đó ngươi tiếp cận ta có phải là bởi vì mật thư không. Nói tóm lại, trong lòng ta vẫn rất cảm kích ngươi.”
“Có điều bây giờ ngươi đã dây vào vũng bùn, chẳng lẽ không có ý định tự vệ, còn khăng khăng muốn giữ bức mật thư kia?”
Tô Diễm nghe thấy lời nói của Lục thị, khóe miệng giật giật.
“Ta thật sự cho rằng Từ phu nhân đến đây thăm ta, không ngờ là ngươi đến đây giúp Từ thừa tướng khuyên ta giao mật thư ra, đúng là vừa đấm vừa xoa mà.”
Lục thị nghe vậy thì vội vàng khoát tay: “Không không không, phụ thân không biết ta đến đây đâu, ta chỉ là có lòng muốn khuyên nhủ ngươi với thân phận là bằng hữu.”
Tô Diễm càng ngày càng cảm thấy nực cười.
“Từ phu nhân, ta biết ngươi phản bội là bởi vì lão hồ ly Từ thừa tướng lấy an nguy của người nhà ngươi ra uy hiếp ngươi, nhưng mà ngươi thật sự cho rằng sau khi ta giao mật thư ra rồi thì ông ta sẽ thả ta ra, thậm chí còn bỏ qua cho ngươi hả?”
Nói rồi, Tô Diễm lại ngước mắt nhìn gương mặt ảm đạm của Lục thị, lại nói tiếp.
“Lão hồ ly kia là người như thế nào, ngươi đã ở phủ thừa tướng nhiều năm như thế, chắc là hiểu rõ hơn ta? Với lại trên người của ngươi bị hạ độc là do ai hạ? Vì sao lại phải hạ? Trong lòng của ngươi tựa như gương sáng, tại sao lại phải lừa mình dối người làm gì?”
Lục thị bị những câu hỏi liên tiếp của Tô Diễm làm thay đổi sắc mặt, đũa ở trong tay không nhịn được mà chấn động rơi xuống đất.