Minh Viễn cười nhẹ, vết thương trên môi có chút đau đớn. Anh “shhh” lên một tiếng, tay đưa lên ấn nhẹ vào vết thương hòng giảm bớt cảm giác đau đớn.
“Không sao đâu! Khi nãy tôi có hơi chút bất ngờ vì cô đột nhiên lại hôn tôi như vậy. Mà cậu nhóc khi nãy là gì của cô vậy? Người yêu sao?”
Cô không giấu diễm, thẳng thắng trả lời.
“Đúng là vậy! Nhưng cũng chỉ là lúc trước thôi, chúng tôi đã chia tay rồi”
Thấy khuôn mặt buồn rườu rượi của Lạc Ân Nghiên, Minh Viễn cũng không có ý nhắc đến nữa mà lảng sang chuyện khác.
“Nhưng thật công nhận. Hôn cô thật sự rất ngọt!”
Vừa dứt lời hai má Lạc Ân Nghiên bỗng nhiên hơi đỏ lên. Cô thấy có chút gượng gạo, không biết nói gì chỉ mỉm cười cho qua. Hai người một nam một nữ thong dong đi ra khỏi bệnh viện ra tới bên ngoài lên đường. Minh Viễn quay lại nhìn cô, ngỏ ý hỏi.
“Giờ này có lẽ đã khuya rồi, nhà cô ở đâu tôi đưa cô về?”
“Không cần phiền như vậy, tôi tự bắt xe về cũng được”
“Con gái đi một mình không an toàn. Đừng từ chối, tôi chỉ có ý giúp đỡ người tốt thôi”
Nghe anh nói vậy cô cũng không tiện từ chối, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu rồi lên xe. Trên đường về nhà, Minh Viễn cũng không hỏi nhiều về đời tư của Lạc Ân Nghiên. Chủ yếu hai người chỉ nói qua nói lại về công việc, nên cô trả lời cũng rất thoải mái mà không bị gò bó.
Từ bệnh viện đến nhà cô không xa lắm, chỉ đi trên đường gần bao mươi phút là đã tới nhà. Lạc Ân Nghiên nhanh chóng xuống xe, không quên quay lại mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Cũng xin lỗi về vụ việc hôm nay”
“Không có gì, tôi không để bụng đâu”
“Vậy tạm biệt anh!”
“Tạm biệt!”
Đợi đến khi Lạc Ân Nghiên đi vào nhà Minh Viễn mới quay đầu lái xe đi.
Lạc Ân Nghiên đi vào nhà cô thả mình nằm lên chiếc giường êm, mắt nặng chĩu nhíu lại. Cô đã mệt mỏi rồi, chỉ muốn lên giường và ngủ một giấc thật sâu, sáng sớm sẽ dậy đi làm, cuộc sống của cô sẽ trở về quỹ đạo. Không hạnh phúc, không tình yêu, công việc, gia đình mới là thứ tồn tại duy nhất trong cô.
Khi đang lim dim mắt chuẩn bị ngủ, thì bỗng dưng chiếc điện thoại đặt trong tui xách bấy ngờ vang lên. Cô không có mở mắt ra mà chỉ lấy tay mò mò cầm điện thoại lên, theo cảm tính vuốt qua rồi nghe máy.
“Alo?”
Đầu dây bên kia không lên tiếng, cũng không có một tiếng động nào. Lạc Ân Nghiên nheo mắt cố gắng nghe rõ hơn, bây giờ cô có thể nghe được tiếng thở gấp gáp bên kia. Không cần nhìn Lạc Ân Nghiên cũng biết được ai đang gọi đến. Cô lạnh nhạt lên tiếng trước.
[Âu Thành Triệu? Cậu gọi tôi việc gì đây? Cậu rãnh lắm hay sao?] […]Vẫn im lặng không một tiếng động.
[Nếu không có việc gì thi tôi cúp máy]Khi nghe đến đây, đầu dây bên kia mới vội vàng cất tiếng.
[Đừng tắt!] [Có việc gì thì nói nhanh, tôi còn ngủ] [Em chỉ muốn nghe giọng chị thôi] […]Lạc Ân Nghiên im lặng, một lúc sau cô lại nghe thấy tiếng nói tiếp của Âu Thành Triệu.
[Em muốn hỏi chị, chị không muốn để ý tới em nữa sao? Em…]Chưa kịp nói hết Lạc Ân Nghiên đã lên tiếng cắt ngang lời nói của cậu.
[Âu Thành Triệu! Tôi đã nói với cậu rồi, cậu nghĩ tôi nói đùa mà không nghe sao? Chúng ta đã chia tay rồi!] [Chia tay rồi làm bạn cũng được mà?] [Cậu đang mơ sao? Ai tôi cũng có thể làm bạn, chỉ riêng cậu là không thôi. Âu Thành Triệu chúng ta không có khả năng nữa đâu cậu hãy buông bỏ đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi gây hoạ nữa. Ngày hôm nay thật sự đã quá đủ rồi. Mặc mũi tôi đã mất hết vì cậu, không sót một chút nào nữa. Không phải cậu nói chỉ chơi đùa thôi sao? Tôi nghĩ bây giờ trò chơi nên kết thúc được rồi!]Cô nói lang man rất nhiều như muốn cậu hiểu ra. Sau đó yên lặng ngồi chờ đợi câu trả lời của Âu Thành Triệu. Một lúc thật lâu sau, cậu mới trả lời.
[Được! Em sẽ không làm phiền chị nữa!]Lần này Âu Thành Triệu không hỏi dài dòng nữa mà chỉ trả lời một câu ngắn gọn, không nhanh không chậm mà cúp máy ngay sau đó. Lạc Ân Nghiên cầm điện thoại trên tay chậm rãi bỏ xuống giường song vùi mặt vào cái chăn ấm êm, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bên này Âu Thành Triệu một mình ngồi trong căn phòng khách rộng lớn, căn phòng tối om không có một chút ánh sáng nào lọt qua được. La Ly đưa cậu về đây sau đó cũng bắt xe khác đi về nhà.
Cậu ngồi cô đơn trên ghế sofa, tay còn cầm một chai rượu đã được uống phân nửa. Âu Thành Triệu mơ màng dựa vào thành ghế, đôi mắt có chút rã rời, không hiểu sao khi nãy cậu rất muốn gọi cho cô. Có mấy ai biết Âu Thành Triệu cậu đã phải lấy can đảm, suy nghĩ như thế nào mới dám gọi cho Lạc Ân Nghiên.
Một việc mà lúc trước hằng ngày cậu vẫn làm, bây giờ lại trở nên xa lạ đến mức kì lạ. Âu Thành Triệu rất sợ khi gọi cô, cô lại vô tình cúp máy sau đó nói những lời tổn thương sâu trong trái tim. Ngửa đầu ra ghế, môi cậu hé mở hít thờ từng hơi nặng nhọc, tay cũng không còn sức cầm lấy chại rượu nữa, nó bị buồn ra rơi tự do trên sàn. Vì khoảnh cách từ mặt đất đến tay cậu rất gần, nên khi rơi xuống nó cũng không bị vỡ nát. Chỉ là rượu đã bị đổ lênh láng ra nền nhà, Âu Thành Triệu mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say.