“Mười năm vạn quân? Tộc Hồng Mao?”
Cả doanh trướng nổ tung.
“Sao có thể? Tộc Hồng Mao sao lại tấn công phương bắc, hai tộc chúng ta đã bao năm không xảy ra tranh chấp rồi”.
“Tộc Hồng Mao? Vậy tộc Hồ Lang đi đâu? Tại sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện? Có phải họ nhìn nhầm không?”
“Đúng vậy, liệu có phải tộc Hồ Lang tiến vào phương bắc, bọn họ sợ đến ngây ngốc, không phân biệt rõ”.
“Im hết ngay”, Dụ Long quát lên: “Các người tưởng cả thành Kim An ngốc hay sao? Không phân biệt rõ kẻ địch là ai, bọn họ đã khẳng định là tộc Hồng Mao, vậy không cần nghi ngờ nữa, hiện giờ chúng ta phải nhanh chóng quyết định bước tiếp theo”.
Dụ Long tiếp tục nói với Lãnh Liệt Vương: “Đại vương, lần này xem ra Hồng Mao và Hồ Lang đã liên thủ với nhau, trước mắt có nên lập tức phái binh cứu viện hay không, mong đại vương quyết định”.
Lãnh Liệt Vương nhắm mắt, mãi không đáp…
Lúc này, người truyền tin lại chạy vào.
“Đại vương, trinh sát báo cáo, phát hiện dấu vết liên quân Hồ Lang, đến giờ mới phát hiện, là vì bọn chúng sớm đã thoát khỏi vòng vây của chúng ta, trú tại địa phận bộ tộc Hồng Mao”.
“Hay cho tộc Hồng Mao, hay cho bộ lạc Hồ Lang, bổn vương chinh triến một đời, chưa từng bị kẻ khác trêu đùa như vậy, ta nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá”, Lãnh Liệt Vương cuối cùng cũng cất tiếng.
Dụ Long: “Đại vương, vậy chúng ta có tiếp tục tiến công tộc Hồ Lang không, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, bọn chúng đã cách ly khỏi bộ lạc, lương thực chắc chắn cũng sắp hết, chỉ cần lần tấn công này đủ nặng, từ nay về sau, Bắc Lương sẽ chính thức trở thành vua của phương bắc”.
Phó tướng Đa Đoạt bên cạnh lên tiếng: “Đại vương, Dụ tướng quân, mạt tướng cho rằng cứu thành Kim An trước là quan trọng nhất, thử tưởng tượng, bao nhiêu năm nay chúng ta và Hồng Mao nước sông