Trong lúc hai người đang uống rượu, cánh cửa phòng bị đá tung.
Một đội cảnh sát mặc đồng phục xông vào, bao vây những người có mặt ở đây, chĩa súng về nhóm Mạnh Kiến Thọ.
Mạnh Kiến Thọ sợ hết hồn.
“Không được nhúc nhích, tất cả mọi người ngồi xổm xuống, giơ tay ôm đầu ngay lập tức!”
Đám đông không dám thở mạnh, bọn họ lần lượt ngồi xuống.
Mạnh Kiến Thọ ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người quen bèn cười ha hả: “Phó cục trưởng Viên à, là tôi đây, Mạnh Kiến Thọ đây mà, lần trước chúng ta còn đi ăn chung với nhau đấy ông quên rồi ư? Hôm nay tôi đến đây hát hò uống rượu thôi, nào phải chuyện lớn gì? Sao lại dẫn nhiều anh em đến quá vậy?”
Viên Quang Sáng nói với giọng lạnh lùng: “Đừng hòng làm thân với tôi, Mạnh Kiến Thọ, bây giờ công an tố cáo ông cướp chín mươi tỷ của công ty, làm giả thẻ ngân hàng, đổ tội cho người khác, mời ông hợp tác theo chúng tôi về đồn.”
Mạnh Kiến Thọ ngẩn người.
Những tội trạng này đều rất rõ ràng, không hề vu oan bất cứ điều gì cho ông ta.
Nhưng ông ta không hiểu, rõ ràng mình tính kế chặt chẽ như thế, tại sao đột nhiên lại phá được án?”
Đinh Nhị Tiến phá án sao?
Không thể nào, ông ta đâu có năng lực ấy.
Mạnh Kiến Thọ càng nghĩ càng mơ hồ, ông ta tra tay vao còng, bị cảnh sát áp giải đi.
Viên Quang Sáng nhìn quanh những người có mặt ở đây rồi lên giọng cảnh cáo: “Các người nhớ mà chú ý đến hành vi của mình đấy.”
“Rút.”
Viên Quang Sáng dẫn đầu rời khỏi nơi này.
…
Ở một nơi khác, Đinh Nhị Tiến lái xe trên con đường cạnh dòng sông, lắng nghe tiếng mưa rơi trên đầu xe.
Trong lòng hết sức tuyệt vọng.
Không mượn được tiền, không nhờ vả được bất kỳ ai, đợi đến mai khi trời sáng thì ông ta sẽ phải ngồi tù.
“Mình không muốn ngồi tù.”
“Không muốn!”
Trong lúc cô đơn và tuyệt vọng, Đinh Nhị Tiến nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy xiết, ông ta sinh lòng quyết tâm, mở cửa xe đi đến bên bờ sông.
Giọt nước mưa rơi trên gương mặt ủ ê tuyệt vọng của ông ta.
“Vợ à, con gái à, tôi xin lỗi mọi người.”
“Tôi đi trước một bước đây.”
Đinh Nhị Tiến bước đến bên bờ, sóng nước dâng cao, làm đôi giày của ông ướt sũng.
Vào giây phút ông ta toan nhảy xuống, một chiếc ô tô chạy đến, ánh đèn xe rọi thẳng vào người Đinh Nhị Tiến.
Rồi sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Nhị Tiến, ông đừng làm bậy!”
Đinh Nhị Tiến ngẩn ngơ, giọng nói ấy hình như là…phó cục trưởng thì phải?
Ông ta quay người lại, nhìn thấy Trần Cường, phó cục trưởng cục Thủy Lợi đi đến gần mình.
Trần Cường vừa đi vừa nói: “Chuyện của ông đã được giải quyết rồi, cấp trên điều tra rõ ràng, chín mươi tỷ đó không phải do ông làm mất mà là bị tên khốn Mạnh Kiến Thọ ăn chặn, thẻ ngân hàng mà ông ta đưa cho ông không phải là thẻ của sở tài vụ, ông vô tội.”
“Tôi…vô tội thật sao?”
Đinh Nhị Tiến không dám tin vào tai mình.
Hố băng đã được lấp rồi sao?
Áp lực nặng nề trên đôi vai ông ta đột nhiên được gỡ bỏ, ông ta ngồi phịch xuống đất như thể đã sức cùng lực kiệt.
Trần Cường giơ dù che chắn rồi khom lưng đỡ ông ta dậy.
Đinh Nhị Tiến ngơ ngác cất tiếng hỏi: “Phó cục trưởng Trần, không phải ông đang đùa với tôi đó chứ?”
Trần Cường nói một cách nghiêm túc: “Làm sao tôi có thể mang chuyện này ra đùa được? Ông đấy, ông là người vô tội bị mắc bẫy Mạnh Kiến Thọ. Bây giờ cấp trên đã giải quyết vụ việc của ông rồi, ông không sao đâu.”
“Tôi không bị sao? Tôi thật sự không bị sao cả!”
Đinh Nhị Tiến ngẩng đầu thở phào, cảm xúc nặng nề luôn đè nén trong lòng ông ta đã biến mất.
Ông ta níu chặt cánh tay Trần Cường: “Cảm ơn, cảm ơn phó cục trưởng Trần, nếu không có ông, sợ rằng tôi đã nhảy xuống sông tự vẫn mất rồi, chết chẳng nhắm mắt.”
Trần Cường phì cười: “Không cần cảm ơn tôi.”
“Thế tôi nên cảm ơn ai đây?”
Trần Cường ho khẽ, thuật lại những lời Lâm Chí Cường đã dặn dò ông ta trước lúc đi: “Ông nên cảm ơn một thanh niên mang tên Giang Nghĩa. Cậu ấy đã phát hiện ra có điều sai trái nên rất tích cực tìm kiếm chứng cứ, giúp đỡ cảnh sát phá án, tôi cũng vừa mới biết hồi nãy thôi.”
Đinh Nhị Tiến ngẩn người.
“Giang…Nghĩa?”