Đúng lúc này, phương trượng vội vàng chạy tới, tuy lửa dần được dập tắt, nhưng viện đã bị thiêu hủy quá nửa, nơi nơi đầy mùi cháy khét gay mũi, cùng dấu vết tro bụi đen thùi và nước hắt, chật vật vô cùng.
Phương trượng vừa gấp vừa giận, quát về phía sau: “Làm sao không nhanh mang nước tới cứu hỏa?”
Một hòa thượng quản sự vội vàng chạy qua nói: “Phương trượng, bởi vì người ở trong viện đều là nữ quyến, mọi người không thể xông vào, thật sự không biết phát hỏa như thế nào, có thể các nha đầu lúc dùng hỏa chiết tử (cây đánh lửa) không cẩn thận, cũng có thể cây nến ở phòng bên bị đổ—— “
Lí Vị Ương liếc mắt ra dấu với Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt lập tức hiểu ý, nhân lúc mọi người luống cuống tay chân không chú ý tới xung quanh, lặng lẽ đi ra sau đám cháy. Chỉ chốc lát sau, Triệu Nguyệt trở về, nói nhỏ: “Chủ tử, sương phòng của chủ tử cháy mạnh nhất, bởi vì sau cửa không biết bị người khác phủ đầy dầu từ lúc nào.”
Vẻ mặt Lí Vị Ương biến đổi, nói: “Ngươi nói lớn tiếng ra!”
Triệu Nguyệt nói: “Bẩm báo chủ tử, đây là cố ý phóng hỏa, nô tỳ phát hiện có dầu hỏa ở sau sương phòng!”
Đại phu nhân sửng sốt, ánh mắt sắc bén liếc mắt nhìn Triệu Nguyệt, sau đó nói: “Chuyện gì đây, chẳng lẽ chúng ta đắc tội người khác, cho nên bị trả thù, cũng may không ai bị thương, bằng không lần này đi thắp hương, ngay cả tính mạng cũng mất ở đây!”
Phương trượng liên tục xin lỗi, chỉ có điều hiện giờ lửa cháy lớn đã thiêu hủy mọi dấu vết, muốn điều tra cũng không điều tra được gì, ông nói: “Chuyện này, sáng sớm ngày mai bẩm báo lên Kinh Triệu Doãn, nhất định sẽ tra ra manh mối gì đó.”
Đại phu nhân gật đầu, sắc mặt trầm tĩnh liếc mắt nhìn Lí Vị Ương.
Khóe miệng Lí Vị Ương ngưng lại thành một tia cười lạnh, cũng là nụ cười lạnh dâng lên từ đáy lòng.
Lâm ma ma vội vàng hỏi: “Phòng ở đều đã bị thiêu hủy, tối nay làm sao bây giờ?”
Phương trượng trầm tư một lát, nói: “Phía sau còn có một tiểu viện, có điều hơi nhỏ hẹp, chỉ sợ để các vị phu nhân tiểu thư chịu khổ.”
Đại phu nhân lắc đầu, nói: “Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, ai cũng không ngờ đến, nếu không mọi người lại phải xuống núi tìm chỗ ở giữa đêm khuya, hiện giờ có chỗ để cư trú đã là tốt lắm rồi. Nhưng mà nha đầu bị thương không ít, mong phương trượng mau chóng tìm đại phu đến.”
“Trong chùa có đại phu, đã phái người đi mời, Lí phu nhân xin yên tâm.” Hai tay phương trượng tạo thành chữ thập, nhìn thoáng qua viện đã bị thiêu hủy, thở dài một hơi.
Nhưng mà, lúc an bày chỗ ở một lần nữa, lại xảy ra vấn đề rất lớn.
“Cái gì? Hiện tại phải ở vài người một phòng?” Lí Thường Hỉ lắp bắp kinh hãi.
“Dạ, hiện giờ phu nhân cùng Đại tiểu thư ở một gian, Tứ di nương cùng Cửu di nương một gian, Ngũ tiểu thư, Tứ tiểu thư cùng Tam tiểu thư không thể không chịu khổ ở chung một gian.” Lâm ma ma cười làm lành nói.
“Chuyện này sao được, ta không muốn ở chung phòng với nàng ta! Tuyệt đối không được!” Lí Thường Hỉ hoàn toàn quên đi cơn đau, giận tím mặt nói.
Lâm ma ma có vẻ đã sớm dự liệu được tình hình này, khuyên: “Ngũ tiểu thư, chuyện xảy ra bất ngờ, thật sự không còn cách nào khác, hôm nay phu nhân đã quá mệt mỏi rồi, tiểu thư đừng gây sức ép với người nữa.”
Đương nhiên Lí Thường Hỉ không muốn nháo loạn lớn, nhưng dù thế nào nàng cũng không đồng ý ở cùng một phòng với Lí Vị Ương.
Huống chi căn phòng rất nhỏ, ở hai người đã là miễn cưỡng, sao có thể chứa được ba người?!
Lí Vị Ương mắt lạnh nhìn, như thể chuyện này không can hệ gì đến nàng.
Tứ di nương thấp giọng khuyên bảo Lí Thường Hỉ, mà nàng ta không chịu nghe, Lí Thường Tiếu nhìn Lí Vị Ương có ý xin lỗi.
Chẳng lẽ để Tam tiểu thư không có chỗ ở sao? Khuôn mặt Lâm ma ma như rất khó xử, nói: “Tứ di nương, người xem?”
Bây giờ còn có biện pháp gì nữa? Lí Thường Hỉ nha đầu kia đã nổi cơn điên, thì mẹ ruột nàng ta có nói cũng không chịu nghe.
Nhất thời mọi người bắt đầu giằng co tranh luận.
Lúc này, Cửu di nương luôn trầm mặc bỗng nói: “Hay là vậy, Tứ di nương có thể ở cùng hai vị tiểu thư, đành để Tam tiểu thư chịu khổ ở cùng phòng với ta có được không.”
“Chuyện này ——” Lâm ma ma nhìn Lí Vị Ương.
Bạch Chỉ bật thốt nói: “Thế còn ra thể thống gì! Sao có chuyện để tiểu thư đi chia sẻ một căn phòng với di nương!”
“Bạch Chỉ cô nương, cũng không thể để các di nương đến ở cùng Đại phu nhân.” Lâm ma ma nhắc nhở nàng.
Bạch Chỉ sửng sốt, không nói gì nữa. Mẹ con Đại phu nhân không thể tách ra, tỷ muội Lí Thường Tiếu không thể tách ra, lại không đồng ý ở cùng với Lí Vị Ương, cục diện trước mắt, hình như đành phải để Lí Vị Ương ở chung phòng với Cửu di nương.
Cửu di nương cười nói: “Chuyện này cũng không có gì, ta tự biết thân phận mình, ta ngủ ở sạp bên cạnh là được, tuyệt đối không làm phiền nhiễu tiểu thư.”
Đã nói đến mức này, nếu Lí Vị Ương còn không gật đầu thì thành không có nhân tính.
Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc đều có vẻ tức giận bất bình, Bạch Chỉ còn muốn nói gì nữa, thì Lí Vị Ương nói: “Đã như thế, cứ quyết định vậy đi. Không còn sớm nữa, mọi người tản ra đi nghỉ thôi.”
So với căn phòng ban đầu, phòng này hiển nhiên nhỏ hẹp và đơn giản hơn nhiều. Nhưng với tình trạng hiện giờ, có chỗ dung thân như vậy thật sự không dễ dàng gì. Bạch Chỉ tức giận bất bình thay cho Lí Vị Ương miễn cưỡng thu dọn chỗ ngủ, quay đầu lạnh lùng nói với Cửu di nương: “Buổi tối di nương định ngủ ở chỗ đó?”
Cửu di nương với thân phận như vậy, dù thế nào cũng không thể ngủ cùng giường với tiểu thư, cho nên nàng rất thức thời nói: “Ngủ trên sạp ở phòng ngoài kia.” Sau đó, nàng phân phó Thu Cúc thu dọn một chút.
Lí Vị Ương ngồi bên giường, nhẹ nhàng lau đi tro bụi trên mặt, lúc này ánh trăng trong như nước chiếu từ cửa sổ vào phòng, tóc của nàng thật dài, hiện tại buông thõng xuống, dưới ánh trăng trông như một tấm lụa sa tanh màu đen loại tốt nhất, lúc lau mặt, nàng cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu lại, phát hiện Cửu di nương nhìn chằm chằm, nàng nhíu mày.
Cửu di nương nhìn Lí Vị Ương, có thể vừa mới bị kinh sợ, dung sắc Lí Vị Ương hơi tái nhợt, ánh nến sáng ngời làm căn phòng như tràn ngập màu đỏ hồng, chiếu lên làn da nàng thành màu gần như trong suốt, phảng phất như hương hoa lan thoang thoảng dưới ánh trăng. Nàng bất giác nghĩ, thường ngày người khác chỉ chú ý tới Đại tiểu thư khuynh quốc khuynh thành, lại không biết sự xinh đẹp của Tam tiểu thư, cũng có phong vị khác biệt.
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Cửu di nương, phân phó Bạch Chỉ: “Lúc đến, trên xe ngựa có một đệm giường sạch sẽ, lấy đến cho Cửu di nương nằm.”
Cửu di nương sửng sốt, dường như có chút ngượng ngùng, vội vàng cự tuyệt: “Không cần.”
Lí Vị Ương giọng điệu thật đạm mạc, nhưng lời nói ra lại rất ấm áp: “Tuy đã vào xuân, nhưng ban đêm trên núi gió lớn, di nương không cần từ chối.”
Chờ nha đầu sắp xếp xong xuôi tất cả lui xuống, Cửu di nương lại nhẹ giọng nói: “Tam tiểu thư, tiểu thư là người tốt.”
Lí Vị Ương cười, không nói gì, mặc nguyên y phục nằm lên giường.
Cửu di nương nhìn nàng, đi đến cạnh bàn, dùng móng tay khẽ chạm vào tia lửa trên nến, bất tri bất giác, từ ngọn nến bắt đầu tỏa ra hương khí nhạt, rất khó bị người khác phát hiện.
Lí Vị Ương đột nhiên nở nụ cười: “Cửu di nương, vòng cổ của di nương, đúng là rất mỹ lệ.”
Cửu di nương lắp bắp kinh hãi, vội vàng quay đầu lại, thấy trên mặt Lí Vị Ương không có gì khác thường, nàng áp chế sự bất an trong lòng, nói: “Đây là Thất Bảo liên làm từ vàng ròng, là lão gia tặng cho ta.”
Lí Vị Ương gật đầu, giả bộ như lơ đãng nói: “Vòng cổ này, giá trị trăm lượng hoàng kim, chỉ sợ còn gấp mấy lần thế, phụ thân thật sủng ái di nương.”
Cửu di nương trong lòng run lên, nói: “Thật sự quý giá như vậy?”
Lí Vị Ương mỉm cười gật đầu, mặt vòng cổ này dùng bảo thạch mắt mèo làm thành đóa hoa sen, tất nhiên là quý giá. Không chỉ thế, trên đầu Cửu di nương đeo trâm phương vàng ròng, đầu trâm còn rủ xuống một chuỗi minh châu. Bên tai, cổ tay đều đeo trang sức làm từ bảo thạch, dưới ánh nến, toàn thân nàng tỏa sáng lóng lánh, vừa nhìn đã biết cực kỳ quý giá. Lúc này sắc mặt Cửu di nương ngưng trọng, ánh mắt thê lương, hai má hơi hồng, rất xứng với ánh đèn mê ly kia, quả thực là diễm ảnh phản chiếu trong nước, tựa như ảo mộng, rung động lòng người, chỉ có điều – nét mặt của nàng ấy, đúng là rất kích động.
Xem ra, không quen làm loại chuyện xấu này.
Lí Vị Ương nhìn thoáng cây nến kia, cười, nói: “Cửu di nương có biết, vì sao phụ thân sủng ái di nương như vậy không?”
Cửu di nương trái tim đập nhanh hơn, bất giác mím môi.
Lí Vị Ương than một tiếng, nói: “Thật nhiều năm trước, phụ thân ta ra ngoài, gặp được một tiểu thư mỹ mạo, trong lòng sinh ái mộ, hai bên có tình ý, hơn nữa còn đáp ứng sẽ nạp nàng ấy làm bình thê, cùng chia sẻ tôn vinh với Đại phu nhân, nhưng mà… lúc đó phụ thân còn chưa phải là Thừa tướng, nhà mẹ đẻ Đại phu nhân lại vô cùng lợi hại, Đại phu nhân kiên quyết không đồng ý cho nàng kia vào cửa, cho nên lúc lấy vào với danh nghĩa là thiếp chứ không phải là vợ, bà coi nàng ấy như một tiểu thiếp phổ thông, sau này nàng ấy mang thai, phụ thân vô cùng mừng rỡ. Nhưng mà rất nhanh sau đó phụ thân bị phái ra ngoài làm việc, Đại phu nhân lấy danh nghĩa dưỡng thai ngăn cản nàng kia đi theo, ai ngờ ngay ngày sinh, vị hôn phu trước của nữ tử ấy đến nháo loạn, hại nàng ấy bị kinh sợ, khó sinh mà chết. Sau khi trở về phụ thân cực kỳ thương tâm, nhưng dù sao ông cũng cướp đoạt vị hôn thê của người ta trước, không thể không kiềm chế.”
Cửu di nương lắp bắp kinh hãi, hiển nhiên không ngờ tới những chuyện này.
Lí Vị Ương mỉm cười: “Sau này bất luận là Tứ di nương, Lục di nương, thậm chí là mẹ ruột của ta, đều có gì đó tương tự nàng ấy không ít thì nhiều. Ta nghe nói, phụ thân nhất kiến chung tình với Cửu di nương, có lẽ, di nương cùng vị nữ tử trong lòng ông, rất giống nhau.”
Cửu di nương nhớ lại thường ngày Lí Tiêu Nhiên nhìn nàng, thường xuyên lộ ra vẻ mặt xa xăm hoảng hốt, không dám tin nhìn Lí Vị Ương. Lí Vị Ương không hề để ý, tiếp tục nói: “Bề ngoài, nàng kia chấn kinh lúc sinh con mà chết, nhưng thực ra, người đến nháo loạn, căn bản là do Đại phu nhân đưa đến.”
“Sao có thể?” Cửu di nương bịt kín miệng mình.
Lí Vị Ương cười: “Có gì không thể? Lí gia này, có Tứ di nương, Lục di nương, còn cả Thất di nương không được sủng, bọn họ có thể an bình sống, một là hoàn toàn không có sự uy hiếp đến Đại phu nhân, hai là dựa vào các loại thủ đoạn, sao di nương không hỏi xem, Đại di nương, Nhị di nương, Tam di nương, Bát di nương đã đi đâu rồi? Ta không ngại nói cho di nương biết, Đại di nương là nha đầu của hồi môn bên cạnh Đại phu nhân, đã làm không biết bao nhiêu chuyện ác độc cho bà ta, nhưng mà mệnh Đại di nương không tốt, Đại phu nhân nói trong bụng nàng ta mang nam thai, cho nên nàng ấy không sống quá ba năm! Di nương ngẫm lại xem, di nương có nhược điểm bị Đại phu nhân nắm trong tay, chờ bà ta lợi dụng xong rồi, còn có thể giữ lại di nương sao?”
Cửu di nương lắp bắp kinh hãi, sắc mặt vô cùng kinh hoảng: “Ta… Ta không có…”
Lí Vị Ương vẫy tay, trên xà ngang đột nhiên có một thiếu nữ phi xuống, mặt như sương lạnh đặt thanh trường kiếm lên cổ Cửu di nương, Cửu di nương thiếu chút nữa thì hét ầm lên, Triệu Nguyệt quát: “Im miệng!”
Cửu di nương lùi lại hai bước, té trên mặt đất.
Lí Vị Ương đi tới, nhẹ nhàng lấy tay dập tắt ngọn nến.
“Trong nến này, thả Mê Hồn hương. Đại phu nhân bảo di nương nhân lúc ta ngủ rồi hành động, hay là nghĩ ra chiêu số gì khác?” Lí Vị Ương tự nói.
Cửu di nương nhìn trường kiếm lạnh băng trước mắt, sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu, nàng vội nói: “Tam tiểu thư tha mạng! Ta không có cách nào khác! Đại phu nhân đã bắt được nhược điểm của ta, ta bị bà ta bức không còn cách nào khác!”
Lí Vị Ương thở dài, nói: “Cho nên, hôm đó ở trong hoa viên, di nương cố ý cầu xin ta thả di nương đi, cũng do Đại phu nhân gợi ý?”
Mồ hôi Cửu di nương bỗng chốc chảy ròng ròng, không nói được một chữ.
Lí Vị Ương liếc nhìn, trường kiến của Triệu Nguyệt lập tức tạo ra vệt nhỏ trên cổ nàng ta. Cửu di nương bị đau sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương cười rất hòa khí: “Di nương có biết, ta là người tốt, nhưng nếu biến thành kẻ ác, chỉ sợ di nương sẽ không chịu nổi.”
Vẻ mặt Cửu di nương biến hóa mấy lần, cuối cùng hạ quyết tâm: “Đúng, mọi chuyện đều do Đại phu nhân sai ta làm, bao gồm trận hỏa hoạn hôm nay, cũng là Đại phu nhân an bày, nếu Tam tiểu thư bị thiêu chết vậy mọi chuyện cứ thế kết thúc, nếu Tam tiểu thư còn sống, vậy an bày cho ta cùng tiểu thư ở cùng một phòng. Bà ta cho ta thứ này – ” nàng giơ lên bột phấn trong móng ta, “Thứ này có tác dụng làm người khác ngủ sâu, đến lúc ta đốt lên, làm tiểu thư mê man, bà ta sẽ bố trí người đưa ta chạy trốn, thả ta đi cùng —— “
“Cùng tình lang của di nương song túc song phi.” Lí Vị Ương không cần nàng nói xong, đã mở miệng tiếp lời. (Song túc song phi: như hình với bóng, mãi không chia lìa)
Cửu di nương giật mình nhìn nàng.
Lí Vị Ương bật cười: “Cũng chẳng phải lần đầu bà ta làm loại chuyện này, lúc trước Tam di nương có biểu ca thanh mai trúc mã, hai người không có can hệ gì, còn bị Đại phu nhân oan uổng bọn họ cùng nhau bỏ trốn, cuối cùng bị đánh chết, căn bản không cho Tam di nương có cơ hội biện bạch với phụ thân. Cửu di nương, ta dám nói, di nương còn chưa xuống núi đã bị người ta bắt được, sau đó trực tiếp đi gặp Diêm Vương.”
Cửu di nương hoàn toàn ngây người: “Sao có thể?!”
Lí Vị Ương nở nụ cười: “Đại phu nhân làm việc, chưa bao giờ để lại đường lui cho người khác, bà ta đã thả di nương đi, phụ thân yêu thích di nương như vậy, càng không dễ dàng tha thứ cho sự phản bội, nhất định sẽ trăm phương nghìn kế bắt lại, phụ thân là Thừa tướng đương triều, môn sinh quan lại đông đảo, quan viên địa phương không biết có bao nhiêu người muốn nịnh bợ ông, chỉ cần ông nói một câu, cho dù di nương có chạy đến chân trời, cũng sẽ bị bắt về. Vạn nhất di nương bị bắt về, khai ra Đại phu nhân, chẳng phải bà ta sẽ bị liên quan sao? Di nương ngẫm lại xem, bà ta sẽ để lại mối nguy hại lớn như vậy sao?”
“Không! Sẽ không! Phu nhân rõ ràng đã nói ——” Cửu di nương vẫn không tin.
“Triệu Nguyệt, ngươi nói tình hình thực tế cho nàng ta nghe đi.” Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, không muốn nói thêm gì nữa.
“Dạ!” Triệu Nguyệt nói, “Nô tỳ cố ý nói với huynh trưởng, để huynh trưởng lưu ý đến động tĩnh dưới núi, vừa rồi huynh trưởng truyền đến tin tức, chân núi tổng cộng có ba mươi tám người mai phục, lặng lẽ thủ chặt ba con đường xuống núi, đang ôm cây đợi thỏ.”
Lúc này Cửu di nương không tin cũng phải tin, nàng mở to hai mắt, khóc không ra nước mắt.
Triệu Nguyệt đột nhiên nói: “Tiểu thư, có người đến!”
Lí Vị Ương làm động tác đừng lên tiếng, mặt Cửu di nương sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ vang lên ba tiếng, rõ ràng là ám hiệu.
Trường kiếm của Triệu Nguyệt đặt ngang cổ Cửu di nương, để nàng ta không dám cử động.
Lúc này, đột nhiên cửa sổ mở ra, Cửu di nương vừa định cử động, thì một thiếu niên nhảy vào, trên tay hắn, còn túm Lâm ma ma cả người đang bị trói chặt, miệng Lâm ma ma đã bị bịt lại, Triệu Nam nhếch miệng cười: “Chủ tử, nô tài nhìn thấy người này lén lút gõ cửa sổ ở bên ngoài, lập tức trói lại.”
Rõ ràng vừa mới nghe thấy tiếng gõ cửa trước đó một lát, Bạch Chỉ không còn gì để nói, tốc độ này, đúng là kinh người.
Lí Vị Ương mỉm cười, đi đến trước mặt Lâm ma ma, nói: “Lâm ma ma, khuya khoắt đến phòng, có chuyện gì phải làm sao?”
Lâm ma ma nhìn thấy Lí Vị Ương đứng trên cao nhìn mình, ánh mắt kia sáng bức người, lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
“Không ngờ giao tình của Lâm ma ma với Cửu di nương tốt như vậy.” Khóe miệng Lí Vị Ương hơi nhếch lên, lập tức nói, “Ta còn đang suy nghĩ, cho dù Đại phu nhân thật sự muốn hại Cửu di nương, thì thừa dịp trận hỏa hoạn lớn kia thả di nương đi là được, vì sao còn cố ý an bày di nương vào phòng ta, hiện giờ, ta hoàn toàn hiểu ra rồi.”
Bờ vai của Cửu di nương run lên nhè nhẹ, như thể đang nức nở. Mà nghe thấy lời của Lí Vị Ương, nàng ta lập tức ngẩng đầu lên, biểu cảm ngây dại.
Sáng sớm ngày thứ hai, bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa dồn dập: “Tam tiểu thư, phu nhân cho mời, tiểu thư cùng Cửu di nương mau dậy chuẩn bị!”
Sau đó là tiếng Mặc Trúc: “Mời phu nhân chờ một chút, nô tỳ lập tức đi gọi tiểu thư cùng di nương.”
Lí Vị Ương ngồi dậy, trời còn chưa sáng, Đại phu nhân đã phái người đến mời? Nàng mặc xiêm y, rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài.
Lí Vị Ương nhíu mày, Bạch Chỉ đi mở cửa: “Tiểu thư còn đang rửa mặt chải đầu!”
Một thân tín khác bên người Đại phu nhân Đỗ ma ma đứng ngoài cửa, ánh mắt không dừng trên người Bạch Chỉ, mà lướt qua nàng, quét vào trong phòng vài lượt, hỏi: “Cửu di nương đâu? Phu nhân hỏi di nương sao còn chưa đến!”
Sốt ruột đến mức không thể chờ được như vậy! Trong lòng Bạch Chỉ nhảy dựng, trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, đáp: “Cửu di nương đã dậy từ trước rồi.”
Tiếng nói của Đỗ ma ma cao vút: “Dậy trước? Trời còn chưa sáng, đi chỗ nào?”
Bạch Chỉ lạnh nhạt nói: “Chuyện này nô tỳ không biết, nô tỳ không phụ trách chăm sóc Cửu di nương.” Nói xong, nàng quay đầu tìm Thu Cúc, nhưng Thu Cúc cũng không thấy đâu.
Đỗ ma ma lạnh lùng cười, quay đầu hô to: “Không tốt rồi, Cửu di nương không thấy đâu!”
Tiếng kêu này, kinh động tất cả mọi người trong tòa viện không lớn này, Đại phu nhân vốn đang uống trà trong phòng, vội bước nhanh ra, lạnh lùng nói: “Nói bậy bạ gì thế!”
Đỗ ma ma lập tức vọt qua, quỳ rạp xuống đất: “Phu nhân, không tốt rồi, Cửu di nương mất tích!”
Sắc mặt Đại phu nhân bỗng chốc thay đổi, ánh mắt bà lập tức ngưng trọng, lớn tiếng nói: “Nha đầu chăm sóc Cửu di nương đâu? Người ở nơi nào?”
Biểu hiện của Đỗ ma ma thật sự vô tội: “Nô tỳ đã đi tìm, thật sự không nhìn thấy bóng dáng!”
Đúng lúc này, Lí Vị Ương mới ung dung đi ra, nàng đã ăn mặc trang điểm chỉnh tề, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười thản nhiên: “Mẫu thân, mới sáng sớm tinh mơ có chuyện gì sốt ruột như vậy?”
“Không nói đến chuyện này, Cửu di nương đâu rồi? Tối qua không phải Cửu di nương ở cùng phòng với con sao?” Biểu hiện của Đại phu nhân như quan tâm chân thật.
Lí Vị Ương vừa định nói chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người bẩm báo: “Phu nhân! Phu nhân! Lão gia đã lên núi!”
Đại phu nhân cố ý lộ ra vẻ mặt giật mình, rất nhanh đã nhìn thấy Lí Tiêu Nhiên phong trần mệt mỏi bước vào viện, lúc này các chủ tử khác trong viện cũng đi ra, nhìn thấy Lí Tiêu Nhiên đến, nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.
“Phụ thân, sao người đến đây?” Lí Thường Hỉ hỏi.
Lí Tiêu Nhiên liếc nhìn nàng ta, sau đó nói: “Mẫu thân con đêm qua phái người về bẩm báo gặp hỏa hoạn ở tự, tuy đã nói không có ai bị thương nặng, nhưng lão phu nhân nghe xong rất lo lắng, bảo ta lập tức đến xem xét.” Nói xong, ánh mắt đảo qua Lí Vị Ương cùng đám người Lí Trường Nhạc: “Không có việc gì chứ?”
Lúc này, Lí Tiêu Nhiên có vài phần quan tâm thật tình tới các nữ nhi, dù sao đứa nhỏ ở nơi này, đều là cốt nhục của ông.
Bởi vì chuyện lần trước, Lí Trường Nhạc không dám đi lên lấy lòng, chỉ cười nói: “Dạ, phụ thân, chúng con đều không sao, chỉ có điều – Cửu di nương sáng sớm đã không thấy tăm hơi!”
Trên mặt Lí Tiêu Nhiên lộ ra vẻ khiếp sợ: “Con nói cái gì?”
—— Lời ngoài truyện ——
Viết đến đoạn lửa cháy, ta đột nhiên nghĩ, nếu nữ chính cứ như thế bị thiêu chết, nàng ấy có phải lại trọng sinh một lần nữa hay không, khụ khụ…
_____________________________
Thanh Mai: Chương sau sẽ rất phấn khích
Câu hỏi hôm nay: 2 hôm vừa rồi TM vừa đi phượt với bạn về thị xã Phú Thọ và Đền Hùng, TM đã được ngắm ………. rất rộng và đẹp, nhưng tiếc là không chụp được nhiều ảnh đẹp:3
Đố mọi người biết ……… là gì.
Chỉ cần một người trả lời đúng, chương 78 sẽ post vào chủ nhật ngày 28/4, không ai trả lời đúng thì vào thứ 2 ngày 29/4.
PS: Đáp án có 2 từ