“Không có gì.” Uông Nguyệt vô tình nhìn lướt qua điện thoại hắn, cô ngạc nhiên, “Cậu cũng xem bộ phim dở tệ này à?”
“Hửm?”
“[Ngày hạ, trăng tròn và em], bộ phim siêu dở tệ nhái tên một bộ phim top đầu 17 năm để ké fame đó, không phải ảnh nền điện thoại cậu là cảnh trong bộ phim đó sao?” Uông Nguyệt cười nói, “Hình nền của Dụ Phồn cũng giống cậu, xung quanh tôi chỉ có hai người là xem cái bộ phim tệ hại đấy thôi.”
Trần Cảnh Thâm nắm chặt bình nước trong tay, yết hầu hơi lăn, chỉ đáp không rõ ràng: “Ừm.”
–
Vừa chụp ảnh xong thì mưa trút xuống, mọi người đồng thời ôm đồ chạy tới chỗ đỗ xe.
Dụ Phồn che ô đưa Uông Nguyệt ngồi vào ghế lái, mưa rơi trên tán ô vang thành tiếng nặng nề. Lúc mở cửa ghế phụ, cậu không kìm được quay đầu nhìn về phía chiếc xe còn lại, người mặc bộ âu phục màu xám bước một chân lên xe.
“Làm gì đấy? Mưa vào trong con xe bảo bối của chị rồi!” Uông Nguyệt gọi cậu.
Dụ Phồn hoàn hồn, nhanh chóng gập ô, lên xe.
Về phòng làm việc, Dụ Phồn lấy giấy lau khô vệt nước dính trên chiếc áo khoác màu đen, sau đó ngồi vào chỗ làm việc bắt đầu chỉnh ảnh của hôm nay, ấy vậy mà cứ chỉnh được mấy bức lại ngó đầu nhìn về phía cửa.
Đợi mãi không thấy người, lúc Uông Nguyệt đi ngang qua, cậu giả vờ vô tình hỏi: “Mấy người kia đâu rồi?”
“Chắc đi ăn rồi.” Uông Nguyệt thuận miệng đáp.
Dụ Phồn gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào chỉnh ảnh.
Một tiếng sau, khi chuẩn bị tan làm, Uông Nguyệt thấy Dụ Phồn vẫn đang ngồi dưới tầng.
“Sao còn chưa về nữa?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Dụ Phồn xoa cổ: “Đợi khách về xem ảnh.”
“Bọn họ không về đâu. Trời đang mưa, mà ngày mai người ta cũng làm đám cưới, sao mà đặc cách chạy về chuyến nữa để xem ảnh được? Cậu cứ gửi qua email hoặc WeChat cho khách là xong.”
Dụ Phồn giữ nguyên động tác lâu thật lâu. Cậu đơ người, hỏi: “Không về nữa?”
“Cô dâu nói tổ chức đám cưới xong sẽ qua đây lấy ảnh.”
“…”
Dụ Phồn đã từng tập diễn rất nhiều lời thoại khi gặp lại Trần Cảnh Thâm trong mơ, lạnh lùng, ân hận, nồng nhiệt, đau đớn, nhưng không ngờ khi thực sự chạm mặt, bọn họ lại chẳng nói chuyện với nhau lấy một câu.
Một lúc lâu sau, cậu mới khàn giọng nói: “Thế áo…”
“À, chị quên mất đấy. Hai người là bạn học mà, tự bàn nhau gửi trả là được.”
“Em… không có WeChat của cậu ấy.”
Uông Nguyệt gọi điện thoại cho bên kia, sau đó quay lại: “Chị hỏi rồi, người ta bảo để mấy hôm nữa cô dâu qua lấy ảnh thì tiện cầm về luôn. Cứ để trong tiệm đi.”
“…Em mang về.” Dụ Phồn nói, “Ướt mưa rồi, em giặt lại rồi mang tới.”
Uông Nguyệt gật đầu: “Cũng được.”
Cơn mưa rào ngớt đi thành mưa dầm rả rích, gió lạnh bắt đầu luồn lách khắp Ninh Thành.
Hạt mưa nhỏ, bình thường thời tiết như thế này Dụ Phồn lười không dùng ô, nhưng hôm nay cậu lại mượn phòng làm việc lấy một chiếc, tay khép gọn áo vào, cúi đầu đi về khu dân cư.
Mãi đến đêm khuya, Dụ Phồn mới nhớ ra tối nay mình thiếu một bữa ăn.
Cậu ăn tạm mấy miếng bánh quy rồi uống thuốc dạ dày, sau đó cởϊ qυầи áo vào phòng tắm tắm rửa.
Ninh Thành lạnh mà ẩm, mùa đông không kéo dài nhưng nhiệt độ cứ hạ xuống là lạnh thấu tận tâm can. Dụ Phồn mặc áo phông đi ra thấy không ổn lắm, cậu mở tủ quần áo lựa tìm áo khoác, rồi yên lặng quay đầu sang nhìn chiếc áo khoác màu đen mình vừa mới treo lên.
…Dù sao ngày mai mới cầm đến tiệm giặt là mà.
Áo khoác phơi trong gió biển nửa ngày trời nên mùi bạc hà trên đó đã nhạt đi. Dụ Phồn gập chân ngồi trên sô pha, vùi mũi trong áo khoác, bắt đầu chỉnh ảnh hôm nay.
Chỉnh xong những người khác, con chuột trong tay cậu dịch đến khuôn mặt Trần Cảnh Thâm rồi dừng mãi ở đó chẳng chịu di chuyển.
Biết thế hôm nay đã nói chuyện với hắn một câu.
Nói gì cũng được, ví dụ như lâu rồi không gặp, ví dụ như dạo này sống thế nào, ví dụ như có bạn trai mới rồi à, ví dụ như cậu come out vì người ta từ bao giờ…
Vừa mới nghĩ thôi mà dạ dày đã thắt lại như muốn biểu tình, Dụ Phồn liếm môi, rất thèm xuống tầng mua thuốc lá.
Kể cũng lạ, Trần Cảnh Thâm khiến cậu cai thuốc, nhưng lần nào nhìn Trần Cảnh Thâm, cậu cũng thèm hút. Dụ Phồn nằm trên sô pha nghĩ ngợi, có lẽ không phải cậu nghiện thuốc lá, mà cậu nghiện Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm come out thế nào? Quý Liên Y có biết không? Quý Liên Y có đồng ý không? Nếu là một chàng trai xuất sắc vượt trội thì chắc Quý Liên Y sẽ không phản ứng như vậy đâu nhỉ.
Người con trai kia như thế nào? Trần Cảnh Thâm thích cậu ta lắm ư?
Đương nhiên là thích lắm rồi, chứ không sao lại come out, lại còn ngày nghỉ nào cũng đi tìm.
Dạ dày Dụ Phồn đau lặng đi, cậu kéo khuôn mặt Trần Cảnh Thâm trên màn hình về ảnh gốc, sau đó lại hoàn tác, cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng cậu xoa mặt, gập máy tính lại, vắt tay dưới cổ làm gối, cuộn tròn người nằm nghiêng trên sô pha, nhắm mắt.
Dụ Phồn không nhớ mình thiếp đi từ bao giờ, khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, đầu óc cậu rối tung.
Cậu nhìn chằm chằm tấm đệm lót sô pha một hồi rồi mới ngẩng đầu lên, bỗng thấy hơi mất sức.
Một thằng con trai mét tám nằm trên sô pha chật hẹp suốt đêm đúng là hơi quá sức, cậu nhắm mắt cố tỉnh táo lại, sau đó chống tay đứng lên, cả tay và chân cậu đều đã tê rần.
Mí mắt và đầu óc đều nặng trịch, hơi choáng. Dụ Phồn gõ mấy phát lên đầu mình, lúc mở cửa thì tiện tay vò mái tóc rối vì nằm ngủ của mình, bực bội hỏi: “Ai…”
Nhìn rõ người đứng bên ngoài, cậu cứng người lại ngay tức khắc, tay vùi trong tóc cũng bất động.
“Tôi đến lấy áo.” Trần Cảnh Thâm nói.
Đám cưới kết thúc vào buổi chiều, hắn thay chiếc hoodie màu xanh đậm và quần thể thao màu đen, dáng vẻ tươi mới thoải mái ấy như thoát khỏi cái hình thức của một người trưởng thành, vẫn là nhất khối lạnh lùng cao ngạo ngày xưa.
Dụ Phồn nắm then cửa ngây người hồi lâu rồi mới căng mí mắt đáp: “Ồ.”
“Đợi chút, tôi đi lấy…” Nói đến đây, Dụ Phồn bỗng im bặt.
Trần Cảnh Thâm hơi cúi đầu nhìn áo cậu mặc, Dụ Phồn cũng cúi đầu nhìn theo, sau đó ánh mắt dừng lại không biết bao lâu trên chiếc áo màu đen mà Trần Cảnh Thâm đang muốn lấy.
“…”
Mất mặt quá. Muốn chết quá. Cậu mặc áo khoác của Trần Cảnh Thâm đi ngủ làm gì??
Da đầu Dụ Phồn tê rần, cậu rặn một câu qua kẽ răng: “Tôi không còn áo nào nữa, đem giặt hết rồi.”
Cậu vừa nói vừa định cởϊ áσ khoác ra, trong quá trình ấy, cánh tay đụng phải cửa, cửa đẩy về phía Trần Cảnh Thâm chuẩn bị đóng lại.
Dụ Phồn chực nắm lấy then cửa theo bản năng, nhưng cánh cửa đã bị một bàn tay to lớn chặn lại.
“Vậy thì cứ mặc đi.” Trần Cảnh Thâm cụp mắt nhìn cậu, khẽ hỏi, “Lâu rồi không gặp, không mời tôi vào ngồi à?”
Tay Dụ Phồn vẫn đang nắm áo khoác, vì tay chân tê rần và dạ dày còn đau nên cậu hơi chậm chạp. Cậu khựng lại, vô thức nhớ lại tình trạng trong nhà mình, tối qua không ăn nên phòng không có mùi, hôm qua trước khi ra khỏi nhà cũng đã vứt rác rồi…
Trần Cảnh Thâm yên lặng đợi rất lâu, trong một giây ngắn ngủi, quai hàm hắn căng chặt rồi lại thả lỏng. Cuối cùng, hắn nói: “Thôi.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi. Song vừa cất bước, áo hắn đã bị giữ chặt lại.
Dụ Phồn vội quá nên quơ tay tóm lấy vải áo, áo hoodie của Trần Cảnh Thâm bị kéo hẳn một khoảng dài.
Hắn quay đầu, Dụ Phồn đẩy cửa ra bằng tay còn lại, cứng nhắc nói với vẻ mặt vô cảm: “Vào đi.”