Mẹ hắn hết sức vui mừng, nhất là lúc ở cạnh Triệu Thiến. Triệu Thiến lại kể cho bà nghe quá trình yêu đương mà cô ấy nghe Lâm Sơ Thịnh kể lại, trên mặt Chu Tô Hồng càng nở nụ cười mẹ hiền.
Hai người hớn hở giống như đu được cp mà mình thích.
Mẹ bận rộn đu cp, Quý Vĩnh Chính đã lâu không xuống bếp nay phải phụ trách nấu cơm.
Đồ ăn được bày hết lên bàn, Quý Thành Úc còn bùi ngùi: “Bố, hôm nay bố nấu cơm à, đúng là lâu mới được thấy, con thèm món thịt kho tàu này lâu lắm rồi, thôi để con thử trước một miếng.”
Quý Thành Úc ăn thịt kho tàu, cảm thấy hài lòng thỏa dạ.
“Con biết mà, tuy ngày thường bố nghiêm khắc nhưng lại là người thương con nhất.”
“Biết con bị anh bắt nạt, còn xuống bếp nấu món con thích nhất để an ủi con.” Quý Thành Úc lại nhìn vào chai Mao Đài ở trên bàn, “Lại còn uống Mao Đài nữa, con biết bố thương con nhất mà, con kính bố một ly.”
Chu Tô Hồng vừa thấy hai cha con muốn uống rượu, vội vàng ngăn cản, “Đừng uống rượu, ngày mai còn có việc quan trọng phải làm.” close
Không thể để lỡ chuyện đi đến nhà họ Lâm được.
Quý Thành Úc thì chỉ mong sao say không tỉnh lại, để trốn tránh ngày mai, lại không ngờ bố hắn lại cười:
“Bữa cơm này, ly rượu này, là để bồi bổ cho Tiểu Úc, nhất định phải uống.”
Quý Thành Úc: “…”
Triệu Thiến không nhịn được cười, gần đây hắn vẫn luôn mang dáng vẻ hèn nhát, đúng là cần phải bồi bổ tiếp sức thêm thật.
Trong nháy mắt Quý Thành Úc cảm thấy miếng thịt kho trong miệng không còn ngon nữa.
Lúc trước thì là mẹ không thương vợ không yêu, bây giờ thì cả nhà đều không yêu, đời này hắn quá khổ rồi.
**
Lúc này ở nhà họ Lâm
Nghe nói ngày mai Quý Bắc Chu sẽ tới, Trình Diễm Linh còn có lòng dò hỏi Lâm Sơ Thịnh về khẩu vị và món ăn mà anh thích, để chuẩn bị cho bữa cơm ngày mai, Lâm Kiến Nghiệp thì xoa tay hầm hè, chờ đợi hai anh em nhà này đến cửa.
Lâm Sơ Thịnh nghe được chuyện bố mẹ anh bồi bổ khích lệ Quý Thành Úc, cô ngồi cười mãi, rồi lại lo lắng thấp thỏm vì sợ ngày mai bố cô sẽ làm khó Quý Bắc Chu.
Điện thoại rung lên, Lâm Sơ Thịnh nhìn thoáng qua tên người gọi đến thì ngẩn người mấy giây, “Alo?”
“Bỗng nhiên lại gọi điện cho chị, không làm phiền chị chứ.” Người đầu dây bên kia là Lư Tư Nam.
Từ khi quay về từ khu bảo hộ, dường như Lâm Sơ Thịnh lại quay về cuộc sống trước kia, những con người và sự việc tồn tại ở nơi đó tựa như là ở một thế giới khác.
Lần trước cô và Lư Tư Nam thêm số liên lạc lẫn nhau, nhưng mà sau đó cũng không liên hệ với nhau.
Bỗng nhiên nhận được điện thoại của cô ấy, quả thực cô có hơi kinh ngạc.
“Không làm phiền, cơ thể cô thế nào rồi?”
“Cũng ổn rồi, khoảng thời gian trước tôi về nhà nghỉ ngơi, bây giờ miệng vết thương còn hơi đau, nhưng không phải vấn đề lớn.” Lư Tư Nam cười, “Nghe nói chị và đội trưởng chính thức ở bên nhau rồi à, chúc mừng chị.”
“Cảm ơn cô.”
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, sau đó Lư Tư Nam mới đi vào chủ đề chính, “… Thực ra lần này gọi điện cho chị cũng do có chuyện thật.”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi sắp kết hôn rồi.”
Lâm Sơ Thịnh ngây người, cô ấy bị thương phải nhập viện, thời gian về nhà kia tất nhiên cũng không dài, sao lại bỗng nhiên kết hôn rồi?
“Hôn lễ được tính là vào tháng mười, nhưng mà mùng tám năm sau sẽ đính hôn, ở Kim Lăng thôi, cách chỗ chị cũng gần, tôi cũng mời đội trưởng rồi, nếu chị có thời gian thì đi đến đây chơi với anh ấy luôn.”
Lâm Sơ Thịnh cười đồng ý, cúp điện thoại rồi mới dò hỏi Quý Bắc Chu về tình hình cụ thể chi tiết.
“… Đính hôn? Cũng bất ngờ quá.”
Lư Tư Nam có thể từ chức đi đến đất khách vì tình yêu, chứng tỏ cũng không phải người tùy ý tạm bợ.
“Cũng không bất ngờ lắm, em cũng quen người sắp kết hôn với cô ấy.” Giọng điệu của Quý Bắc Chu khá nhạt nhẽo.
Trong đầu Lâm Sơ Thịnh bỗng nhiên nhảy ra một cái tên, cô thử thăm dò, “Vu, Vu Bôn?”
Quý Bắc Chu không phủ nhận, “Từ sau khi em rời khu bảo hộ, bọn anh với cảnh sát triển khai một lần vây quét nhóm trộm săn, bắt được không ít người, lúc trước anh với Vu Bôn đều bị thương, cũng dễ xin nghỉ phép.”
“Anh về thẳng nhà, còn cậu ta thì chạy tới bệnh viện, nói là đi thăm bệnh, kết quả lại lấy được lòng của bố và anh vợ, rồi tặng hoa tỏ tình vào ngày Lư Tư Nam xuất viện, nghe nói lúc ấy thì họ ở bên nhau rồi.”
“Nhưng mà đính hôn nhanh thế anh cũng thấy bất ngờ thật.”
Lâm Sơ Thịnh cười, “Thực ra lúc còn ở bệnh viện, em đã cảm thấy hai người này không bình thường rồi.”
“Ngày mùng tám ấy nếu em rảnh thì chúng ta cùng đi.”
“Được.”
Đính hôn là chuyện vui, Lâm Sơ Thịnh lại cảm thấy hai người xứng đôi, cũng không nghĩ gì nhiều đã đồng ý.
Lúc sau cô nói chuyện phiếm với Triệu Thiến, lại nhắc tới chuyện này, Triệu Thiến mới nói một câu làm cô ngây người:
“Cậu với anh cả ra ngoài riêng với nhau à? Thế là ở cùng nhau luôn sao?”
—
Quý Thành Úc nhìn vợ tung tăng nhảy nhót, đu cp, Triệu Thiến vui vẻ như đang ăn Tết, còn vẻ mặt hắn thì suy sụp:
Ngày mai đi đến nhà họ Lâm rồi, hắn phải làm sao đây?
Anh có thể sống quay lại hay không còn chưa biết, em có thể quan tâm chồng em một chút được không!
Hết chương 77.
Lời của tác giả:
Triệu Thiến: Đu cp vui quá, chồng là thứ gì chứ?
Quý Thành Úc:…