“Vâng, cũng có thể coi là như thế.” Trương Minh dừng một chút, tự hỏi làm thế nào có thể trả lời khéo léo, “Khi Thẩm thiếu được bảy tám tuổi, hầu như mỗi kì nghỉ đông và nghỉ hè đều sẽ tới doanh trại một chuyến, cùng huấn luyện.”
Diệp Nam Kỳ thẩm nghĩ quả nhiên đã được huấn luyện qua, khó trách khi hai người đánh nhau Thẩm Độ luôn luôn chỉ cần dùng một tay có thể khiến anh thua một cách dễ dàng.
Anh lại nghĩ đến chuyện xoay quanh Thẩm Độ, lại càng thêm hoảng hốt, dứt khoát không nói chuyện nữa.
Lần này khác với lần trước ở trong núi, anh không biết kế hoạch của cảnh sát, tất cả mọi người đều muốn bảo vệ anh, bởi vậy anh không thể tùy hứng chạy đi tìm Thẩm Độ.
Huống hồ một đêm này những người khác đều rất bận rộn, rất nhiều người liên quan đến vụ án, phải mất cả đêm để có thể tóm gọn hết được.
Không có người chờ ở chỗ này, anh nhất định phải chờ Lý Hằng Nhiên bình an vượt qua nguy hiểm mới có thể yên tâm.
Thời gian qua đi từng chút một, ở bệnh viện người đến người đi, ai cũng đều vội vàng, cũng không ai chú ý tới Diệp Nam Kỳ.
Có quá nhiều sinh ly tử biệt ở bệnh viện, mỗi ngày đều có người chờ ở phòng phẫu thuật, chỉ để đợi tin vui hoặc tin buồn. Diệp Nam Kỳ như vậy, không hề cảm thấy kì lạ chút nào.
Phẫu thuật đã tiến hành được vài giờ, ánh đèn màu đỏ làm tinh thần con người ta phiền loạn lặng lẽ chuyển thành màu xanh.
Diệp Nam Kỳ vội vàng đứng lên, suýt nữa đứng không vững, Trương Minh định đỡ thì anh xua xua tay, nhìn bác sĩ đi ra, liền tiến lên hỏi: “Bác sĩ, tình hình đội trưởng Lý thế nào rồi?”
“Anh là người nhà?” Trải qua vài tiếng đứng phẫu thuật, sắc mặt bác sĩ mỏi mệt nhưng vẫn không át được nét vui mừng tươi cười, “Đội trưởng Lý? Quả là cảnh sát của nhân dân, khó trách cát nhân thiên tướng… Đã cứu được rồi. Thật may mắn, viên đạn thiếu chút nữa trúng vào trái tim, quá trình lấy ra cũng tương đối khó khăn.”
Diệp Nam Kỳ vội vàng khom lưng nói lời cảm tạ, bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhất thời suy nghĩ không rõ ràng lắm, anh gửi tin nhắn báo bình an cho Chu Nghiêu Xuân. Tình hình của Lý Hằng Nhiên không có tốt như trong tưởng tượng, tạm thời được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, theo dõi tình hình.
Phòng bệnh an tĩnh đến đáng sợ, đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi vù vù. Diệp Nam Kỳ đứng ở mép giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý Hằng Nhiên, sợ quấy rầy đến sự yên tĩnh, mấp máy môi không tạo ra tiếng.
Cảm ơn anh.
Lúc trước khi Lý Hằng Nhiên liên lạc với anh, anh không hề có suy nghĩ gì khác, cùng lắm có thể có thêm một chút tin tức, kỳ thật cũng không mấy tín nhiệm Lý Hằng Nhiên.
Không nghĩ tới Lý Hằng Nhiên thật sự làm được.
Anh nhịn không được lại dùng khẩu ngữ nói câu: Cảm ơn»,sau đó nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng bệnh, ngồi xuống dãy ghế dài bên ngoài. Bác sĩ đề nghị theo dõi hai ngày mới chuyển đến phòng bệnh bình thường, anh nghĩ tới nghĩ lui, lại đi tìm bác sĩ, hỏi một số vấn đề, bác sĩ thuận tiện dặn dò vài câu về những điều cần chú ý.
Khi trở lại bên ngoài phòng bệnh, nhìn đồng hồ, vậy mà đã sắp 12 giờ.
Vẫn chưa có tin tức của Thẩm Độ.
Diệp Nam Kỳ không tự chủ được lại cầm chiếc nhẫn kia, nhìn ra bên ngoài cửa sổ đã bị bóng đêm bao trùm, nghĩ thầm, anh có thể nhanh trở về có được không?
Vài phút cuối cùng.
Trương Minh vỗ vai Diệp Nam Kỳ: “Anh Diệp, từ tối đến giờ anh còn chưa ăn gì, đi xuống tầng ăn một chút gì đi, nếu không Thẩm thiếu trở về sẽ đau lòng.”
Diệp Nam Kỳ vốn dĩ không muốn ăn, nghe đến câu cuối cùng, vẫn đứng dậy, cùng Trương Minh đến nhà ăn bệnh viện ăn thức ăn mà không biết có mùi vị ra sao, thuận tiện mua thêm cháo trắng, mang lên tầng, lo lắng khi tỉnh lại Lý Hằng Nhiên sẽ bị đói.
Lúc vào phòng bệnh đã là hơn 12 giờ, Diệp Nam Kỳ đặt bát cháo xuống, nhìn Lý Hằng Nhiên hôn mê không tỉnh, lắc lắc đầu.
Đầu óc anh dường như không tỉnh táo lắm, hiện tại mua, đến khi Lý Hằng Nhiên tỉnh lại khẳng định đều đã nguội.
Anh xoa xoa huyệt thái dương, xách theo cháo, muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên mí mắt giật giật.
Nhịp tim đập tăng tốc trở lại, nhưng không phải dự cảm xấu như lúc trước, mà là một loại cảm giác khác hẳn…….Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu, Diệp Nam Kỳ đột nhiên xoay người.
Một người đàn ông thân hình cao ráo đang dựa ở cửa phòng bệnh, ánh đèn yếu ớt trên hành lang bệnh viện như chiếu hết xuống lưng hắn, mang theo ánh sáng, khiến cho khuôn mặt vốn đã đẹp giờ đây lại càng sắc nét hơn. Âu phục trên người hắn hơi xộc xệch, tóc cũng rối loạn, đáng ra nên có vẻ chật vật, không hợp với cái dáng vẻ đứng ở đó tỏ ra ngầu một chút nào.
Trên mặt mang theo sự mệt mỏi và ý cười nhàn nhạt, thế nhưng lại đẹp đến muốn đoạt mạng.
Hô hấp Diệp Nam Kỳ dừng lại, muốn gọi một tiếng, nhưng không dám cao giọng nói chuyện, hốc mắt đỏ lên, bước nhanh đến, muốn ôm chặt hắn.
Thẩm Độ thở dài duỗi một cánh tay, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng bệnh, một cánh tay khác để ở sau lưng vươn ra, tại cái bệnh viện ảm đạm này, dường như xuất hiện ảo thuật, xuất hiện một đóa hoa hồng không tính là diễm lệ nhưng cũng không quá xơ xác.
“Sinh nhật vui vẻ.” Thanh âm Thẩm Độ ôn hòa như tiếng gió xuân, “Em yêu, xin lỗi, anh đã đến muộn. Trên đường cửa hàng bán hoa đều đã đóng cửa, không ai quan tâm đến những người muốn mua hoa vào ban đêm như anh hết.”
Diệp Nam Kỳ cố nén nước mắt, vẫn nhìn hắn chằm chằm, không hề chớp mắt.
Thẩm Độ cười nhẹ: “Tương đối may mắn, khi đến trước bệnh viện. quan sát thấy có bồn hoa hồng ở bên rìa, ngắt một đóa mang lên đây. Lễ nhẹ nhưng tâm ý là chính, mong em đừng ghét bỏ…….. “
Còn chưa kịp dứt lời, thì cuối cùng Diệp Nam Kỳ cũng không nhịn được nữa mà bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, gắt gao ôm chặt eo hắn, không tự chủ cọ đầu vào cổ hắn, cảm thụ được hơi thở ấm áp, nghĩ thầm, quả nhiên là thật.
Thẩm Độ đã trở lại.
Thẩm Độ đã trở lại.
Trong đầu anh lặp đi lặp lại suy nghĩ này, sau một lúc lâu, mới thốt ra lời nói, mông lung, phảng phất như sẽ bay theo gió: “Không có hoa hồng cũng không sao cả, quan trọng nhất là anh đã quay về.”
Hoa hồng rơi xuống đất, không ai để ý tới.
Thẩm Độ cảm nhận được sự lo lắng hoảng sợ của anh, trở tay ôm anh thật chặt đến mức khó thở, đặt lên trán anh một nụ hôn, cao giọng nói: “Không có việc gì, đừng lo lắng, ông xã em lợi hại như vậy, có thể xảy ra chuyện gì được?”
Diệp Nam Kỳ ngẩng đầu, hốc mắt vẫn hồng hồng: “Anh đã biết?”
“Ở trước mắt người khác em che dấu tốt thật.” Thẩm Độ không chịu nổi biểu tình này của anh, vừa đau lòng cũng vừa mềm lòng, thở dài than nhẹ: “Ở trước mặt anh em không giấu được, cả ánh mắt đều thể hiện sự lo lắng. Ngày hôm qua còn giống như con mèo nhỏ động dục, còn muốn anh đi sớm?”
Diệp Nam Kỳ không nói nên lời.
Thẩm Độ đều biết, thế nhưng lại phối hợp với anh, làm anh yên tâm.
Đời trước anh đã làm ra đại nghiệt gì, nên đời này vận mệnh mới đối xử bất công với anh như thế…… Nhưng cũng đã làm ra chuyện trọng đại gì, để Thẩm Độ đến với anh, thích anh, yêu thương anh, không để anh thiếu thốn bất cứ thứ gì, chăm sóc từng li từng tí.
Thẩm Độ nhẹ nhàng vỗ lưng Diệp Nam Kỳ, an ủi vài câu, nhìn cửa phòng bệnh: “Kết thúc chuyện bên kia anh liền tới đây, đội trưởng Lý ra sao rồi?”
Lo sợ không yên tâm ngồi xuống chỗ cũ, Diệp Nam Kỳ khẩn trương sờ sờ Thẩm Độ, xác nhận người này hoàn toàn bình an không có vấn đề gì đứng ở trước mặt mình, mới trả lời: “Tình hình tạm thời ổn định, không tính là tốt, nhưng cũng coi như không tệ. Bác sĩ nói còn cần theo dõi thêm mấy ngày.”
Nói xong, anh cúi người nhặt đóa hoa hồng đã trở nên thê thảm kia lên, nhẹ nhàng hôn lên cánh hoa, quý trọng mà nâng niu.
Nghe được Lý Hằng Nhiên không có việc gì, Thẩm Độ nhẹ nhàng thở ra, hắn vô cùng mệt mỏi, ôm Diệp Nam Kỳ, suy nghĩ nếu hiện tại đang ở nhà thì thật tốt.
Diệp Nam Kỳ tắm rửa xong vừa thơm vừa ngon miệng, còn ở trong lòng hắn ngoan vô cùng, tùy tiện xoa nắn như thế nào cũng được.
Rất hiếm khi được thấy Diệp Nam Kỳ ngoan ngoan nghe lời như vậy.
“Thế mà nói anh còn quan trọng hơn cả hoa hồng.” Thẩm Độ nghĩ, nhìn đóa hoa hồng kia, biểu tình có chút ấm ức: “Hôn hoa hồng mà không hôn anh. Tiểu Nam Kỳ, anh ghen tị.”
Phạm vi Thẩm tổng ghen bao gồm tất cả vạn vật trong trời đất, Diệp Nam Kỳ tạm thời không nghĩ ra có cái gì mà hắn không ăn dấm, không nói gì một lát, rồ kéo hắn ngồi xuống ghế dài.
Đang muốn hỏi Thẩm Độ một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, di động Thẩm Độ rung lên. Anh đành phải đem lời nói nuốt xuống, an tĩnh chờ đợi.
Nghe người đầu bên kia báo cáo, lông mày Thẩm Độ vốn thả lỏng đã nhăn lại, sau một lúc lâu nghe điện thoại, sắc mặt không được tốt lắm.
Diệp Nam Kỳ hỏi: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt Thẩm Độ rời xuống mặt Diệp Nam Kỳ, không chút để ý cúi đầu hôn lên khóe môi anh: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng…… Vừa mới nhận được một tin tức.”
Diệp Nam Kỳ quả thật rất muốn đấm hắn: “Đừng thở hổn hển như thế.”
“Không biết nên tính là tin tốt hay là tin xấu.” Thẩm Độ nhún nhún vai, “Bạch lão gia tử đã qua đời vì bệnh tối hôm qua.”