Tần Đại Dũng suýt chút thì đái ra quần, vội bước tới bên cạnh Vương Cường, nơm nớp sợ hãi nói: “Anh Cường, tôi không có quan hệ gì với thằng vô dụng kia hết, cậu ta dám đắc tội với anh thì đó là chuyện của cậu ta, không liên quan gì đến nhà chúng tôi cả!”
Châu Ngọc Thúy giờ mới biết người tới là ai, mặt mày trắng bệch.
Tuy bà ta không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng nghe Tần Đại Dũng nói vậy cũng vội vàng nói: “Thằng khốn này không liên quan gì tới nhà tôi hết, gần đây đang chuẩn bị thủ tục ly hôn với con gái tôi rồi, bây giờ cậu ta không còn là con rể nhà tôi nữa”.
“Mẹ, con nói sẽ ly hôn với anh ấy lúc nào?”
“Bố, mẹ, sao hai người có thể làm thế này chứ? Anh rể đã đưa bố về an toàn, sao lại không liên quan gì đến chúng ta?”
Hai chị em Tần Thanh Tâm và Tần Y nghe bố mẹ nói như vậy thì tức lộn ruột.
Nhìn thấy bộ mặt của Tần Đại Dũng và Châu Ngọc Thúy, khóe miệng của Vương Cường giật giật, dè dặt nhìn Dương Thanh một cái.
Gã thấy mặt anh không có gì thay đổi thì mới vội lấy một tấm thẻ ngân hàng ra.
Gã ta bước tới trước mặt Tần Đại Dũng, cung kính đưa thẻ: “Ông Tần, do tôi quản lý không nghiêm nên mới để đám đàn em đánh ông, trong tấm thẻ này có năm triệu, xem như chúng tôi bồi thường tiền thuốc men cho ông, mong ông Tần nhận cho”.
“Mẹ kiếp, tụi bây còn không quỳ xuống xin lỗi ông Tần đi!”, nhét thẻ vào tay Tần Đại Dũng xong, Vương Cường trở chân đạp một thằng đàn em tới.
Tên đàn em lập tức quỳ xuống dưới chân Tần Đại Dũng: “Ông Tần, tôi xin lỗi, tôi biết sai rồi! Tôi không nên đánh ông, mong ông tha thứ cho tôi”.
Cả nhà đều ngây ra như phỗng, Tần Đại Dũng thì càng kinh hãi.
Gần đây ông ta ăn dầm nằm dề trong các hộp đêm lớn, vô cùng hiểu thân phận của Vương Cường.
Nhưng lúc này gã lại mang theo năm triệu tới bồi thường cho mình, còn bảo mấy thằng đã đánh mình quỳ xuống xin lỗi nữa.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì e rằng sẽ gây chấn động toàn bộ các hộp đêm ở Giang Hải.
Châu Ngọc Thúy chỉ nghe thấy Vương Cường nói năm triệu gì đó nên vội giật tấm thẻ từ tay Tần Đại Dũng, cười khẩy: “Các người cũng có mắt đó, dám đánh cả chồng bà cơ đấy.
Mà thôi, các người đã biết lỗi rồi thì mau cút đi đi!”
Bà ta chỉ sợ đối phương hối hận, Vương Cường đi rồi bà ta mới yên tâm sở hữu số tiền này.
Vương Cường nhìn Dương Thanh, thấy anh không có chỉ thị gì thì mới vội vàng dẫn đàn em rời đi.
Cho đến khi tiếng động cơ xe hoàn toàn mất hút, Tần Đại Dũng mới chợt bừng tỉnh từ trong cơn bàng hoàng, bây giờ đầu óc ông ta cực kỳ tỉnh táo.
Ông ta nhìn Dương Thanh đăm đăm.
Vốn dĩ ông ta tưởng Dương Thanh sẽ bị đánh tàn phế nhưng điều khiến ông ta bất ngờ là không những anh an toàn trở về mà thậm chí Vương Cường còn tự mình tới tận cửa xin lỗi bồi thường.
Ông ta không ngốc như Châu Ngọc Thúy, có nhiều chuyện ông ta dễ dàng nghĩ thông suốt.
“Trả đây! Ông đây chịu đòn mới đổi lấy được đồng tiền xương máu, con đàn bà đê tiện như bà còn định nuốt hết à?”, Tần Đại Dũng giật lại cái thẻ, quay người trở về phòng.
Tiền đến tay rồi mà bị cướp lại, Châu Ngọc Thúy vừa khóc vừa rủa đuổi theo Tần Đại Dũng.
Chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng cãi vả của hai vợ chồng già.
“Thật chẳng sống nổi ở cái nhà này nữa rồi”, mắt Tần Y đỏ ửng, nói rồi cũng quay về phòng.
Vẻ mặt Tần Thanh Tâm phức tạp nhìn Dương Thanh: “Tiêu Tiêu vẫn còn đang ngủ, chúng ta cũng về phòng thôi”.
Lúc hai người về đến phòng, Tiêu Tiêu đang khóc thét lên: “Bố ơi, mẹ ơi, bố mẹ đâu rồi? Tiêu Tiêu sợ, Tiêu Tiêu sợ lắm!”
Châu Ngọc Thúy với Tần Đại Dũng vẫn đánh mắng nhau ở dưới tầng, rõ ràng Tiêu Tiêu đã bị tiếng động dưới tầng đánh thức.
“Tiêu Tiêu đừng khóc, bố mẹ đều ở đây với con”, Tần Thanh Tâm vội vã chạy lại ôm Tiêu Tiêu vào lòng.
Tiêu Tiêu khóc một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, rồi lại chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Dương Thanh nhìn mặt mũi con gái tèm lem nước mắt, đau lòng khôn xiết.
Lớn lên trong hoàn cảnh gia đình thế này, sao tuổi thơ của Tiêu Tiêu có thể vui vẻ được?
“Dương Thanh, chúng ta dọn ra ngoài sống đi!”
Sau khi Tần Thanh Tâm đặt con gái trở lại giường, đột nhiên nghiêm túc nhìn Dương Thanh: “Dù cái nhà này có ra sao, em vẫn có thể chấp nhận được, nhưng em không muốn con gái sống trong môi trường thế này.
Lúc con bé trưởng thành sẽ chỉ còn lại tiếng cãi nhau của ông bà ngoại trong ký ức mất”.
“Được!”
Dương Thanh cầu còn không được, khẽ cười: “Chiều mai tan làm, chúng ta đón Tiêu Tiêu tới biệt thự Vân Phong”.
“Nhưng chúng ta đi hết rồi, Y Y sẽ thế nào?”, Tần Thanh Tâm chợt lo lắng một mình em gái phải đối mặt với tất cả.
– —————————
.