“Xin lỗi ư, không thể nào! Tô Lê Duyệt cẩn thận một chút, cẩn thận đi học về bị người đánh!” Bạch Minh Châu là người cứng đầu, cô ấy không biết chịu thua là gì.
Vốn Bạch Minh Châu là một cô nhóc coi trời bằng vung. Nếu không phải cô ấy hứa với người kia thì cô cũng sẽ không đi học một cách ngoan ngoãn như thế được.
Tô Lê Duyệt không ngờ rằng Bạch Minh Châu còn uy hiếp mình, cô ta không khỏi run lẩy bẩy rồi nhìn về phía bố mình với vẻ cầu cứu.
“Bố ơi, cô ta uy hiếp con.”
“Vậy mà cô lại dám uy hiếp con gái tôi, tôi thấy bố mẹ cô không còn nữa, không có ai dạy dỗ cô thì để tôi dạy dỗ vậy!”
Bố của Tô Lê Duyệt cũng lên cơn giận dữ, ông ta trực tiếp giơ tay lên muốn giáng cho Bạch Minh Châu một cái tát.
Cô ấy không tránh kịp nên chỉ có thể nhắm mắt lại tự chịu.
Không ngờ rằng bạt tai còn chưa đánh tới thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Giọng nói mát lạnh, tựa như là tuyết mùa đông.
“Ông là ai mà dám dạy dỗ người của tôi?”
Bạch Minh Châu nghe thế thì kinh ngạc trừng mắt, cô ấy nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt mình với vẻ bất ngờ.
Anh ta mặc rất tùy tiện, nhưng không thể che giấu sự lạnh lùng thẳng thắn trên người được.
Nguyên Doanh là quân y, rất biết chỗ nào khiến cho con người đau nhất, lực tay của anh ta cũng rất lớn, khiến cho bố của Tô Lê Duyệt đau tới tái mặt.
“Cậu… cậu là ai?”
“Người giám hộ của Bạch Minh Châu!”
“Người giám hộ? Không thể nào, anh còn trẻ như thế…” Tô Lê Duyệt nói với vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông trước mặt đẹp trai đến chết người, nhìn chưa tới ba mươi tuổi, khiến người ta liếc mắt khó quên.
Sao lại có thể là người giám hộ của Bạch Minh Châu hai mươi mốt tuổi chứ?
“Anh cả như cha!”
Nguyên Doanh nói với vẻ lạnh lùng rồi nhìn về phía Bạch Minh Châu.
Bây giờ cô ấy mới tỉnh táo lại, ủ rũ dậm chân. “Người giám hộ cái mẹ gì chứ? Ai kêu anh ta tơi đây?”
Cô nhìn chằm chằm về phía hiệu trưởng rồi nói với vẻ tức tối.
Vốn hiệu trưởng vẫn còn mạnh mẽ lắm, nhưng bây giờ Nguyên Doanh đã tới rồi, ông ta cũng không dám dạy dỗ Bạch Minh Châu nữa.
Nhà của Bạch Minh Châu cũng rất ghê gớm, ba đời làm cách mạng.
Cả nhà đều tòng quân, có mấy tư lệnh.
Mặc dù bố mẹ đều mất nhưng còn có chú, hơn nữa anh cả này lại càng ghê gớm hơn.
Quân y cấp cao, có quân hàm!
“Đây là chuyện nhà em, muốn giải quyết thì giải quyết riêng!
Hiệu trưởng biểu thị gió quá lớn, không thể chọc vào chẳng lẽ còn trốn không thoát ư?
Văn phòng đều là của các người, nói chuyện vui vẻ là được rồi. Hiệu trưởng dẫn theo thầy phụ trách vội vàng chạy đi.
Bố của Tô Lê Duyệt thấy thái độ của hiệu trưởng thì cũng rất e dè người đàn ông trước mặt này.
Ông ta không khỏi híp mắt mà nói: “Cậu là ai?”
“Nghe nói ông làm phiên dịch viên cho thư lý Lưu à? Không biết thư ký Lưu gần đây thể nào? Lần trước sai người đưa trà tới có nói là sức khỏe không tốt, không biết bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Bố của Tô Lê Duyệt nghe thấy thế thì vô cùng kinh ngạc.
Ông ta biết chuyện thư ký Lưu chuẩn bị trà, nói là tặng cho một nhân vật lớn. Người đó tới Đà Nẵng, lại thích trà.
Chẳng lẽ… đây chính là người đó ư?
Bố của Tô Lê Duyệt ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Xin hỏi cậu đây là…”
“Tôi họ Nguyên, bố tôi Bạch Hoàng Nham, không biết ông nghe qua chưa nhỉ?”
Bạch Hoàng Nham…
Bố của Tô Lê Duyệt làm người phiên dịch cho chính phủ lâu thế rồi làm sao mà chưa nghe danh của Bạch Hoàng Nham được chứ. Thượng tướng tiếng tăm lừng lẫy, chỉ tiếc là đã bất hạnh qua đời trong lúc làm nhiệm vụ với vợ ở nước ngoài. Bạch Hoàng Nham có một trai một gái, con trai theo họ mẹ, con gái theo họ bố, chẳng lẽ..
Cơ thể của bố Tô Lê Duyệt run lên, ông ta lắp ba lắp bắp hỏi: “Không… không ngờ là cậu Doanh, tôi đã từng nghe qua danh tiếng của bố cậu…”
“Nghe qua danh tiếng của bố tôi, vậy có nghe qua tôi chưa?”
“Nghe rồi…” Bố của Tô Lê Duyệt bắt đầu lắp bắp.
“Vừa rồi hiệu trưởng gọi điện thoại, tôi cũng chỉ mới biết một chút thôi, nghe nói là con gái của ông đánh người à?”