Bỗng nhiên Kỷ Nhiễm phát hiện ra Thẩm Chấp không thật sự lạnh lùng như thế, thật ra anh cũng biết nghĩ tới người khác.
Đúng không.
Cho dù khuôn mặt kia lạnh lùng như núi băng, anh vẫn có trái tim ấm áp.
Ánh mắt Kỷ Nhiễm chứa đầy ý cười nhìn anh, “Không sao, cơ thể em đã tốt rồi, bằng không em sẽ không tới công ty đâu, ở nhà muốn mốc meo.”
Cô nói chuyện hơi kéo dài âm cuối, thậm chí còn có hương vị như đang làm nũng.
Giọng nói vừa thoải mái vừa trêu đùa, như kiểu rất quen thuộc với nhau.
Vốn Thẩm Chấp đang dựa vào bàn làm việc, còn tay thì đang gõ lên bảng tên thủy tinh để trên bàn, đột nhiên ngón tay cứng lại đè mạnh xuống góc bảng tên.
Giọng điệu nói chuyện của cô…
Cho dù bình thản như Thẩm Chấp, lúc này trái tim cũng đập nhanh như sấm.
Thẩm Chấp đè mạnh lên bàn, nói: “Nếu có vấn đề gì cô cứ tới tìm tôi.”
Kỷ Nhiễm gật đầu sau đó rời khỏi văn phòng anh, chỉ là lúc cô quay người lại phát hiển tầm nhìn văn phòng anh rất tốt, có thể thấy rõ được toàn bộ văn phòng cô.
Kỷ Nhiễm không nghĩ nhiều, quay trở về.
Lúc cô quay lại văn phòng mình thấy Phương Thiên đi tới, vẻ mặt căng thẳng: “Lão đại, Thẩm tổng kêu chị có chuyện gì không?”
“Chuyện gì?” Kỷ Nhiễm hỏi lại.
Phương Thiên trừng mắt, cô ấy nói: “Hôm nay họp mà chị lại không tập trung, Thẩm tống ghét nhất chính là người không tập trung trong lúc họp, vừa rồi mọi người đều nói nhất định Thẩm tổng kêu chị qua để mắng một trận.”
Kỷ Nhiễm phủ nhận ngay lập tức: “Không phải đâu.”
Anh không mắng cô đâu.
Kỷ Nhiễm cảm thấy họ nghĩ xấu cho Thẩm Chấp, vì thế cô quyết định nói chuyện thay Thẩm Chấp, nói: “Thật ra anh ấy không lạnh lùng vô tình như mọi người nghĩ đâu, gọi chị vào văn phòng chỉ để hỏi thăm sức khỏe chị thôi, còn sợ chị làm việc quá mệt mỏi.”
Phương Thiên ngẩn người.
Kỷ Nhiễm còn đang hạnh phúc ngọt ngào nói: “Anh ấy còn nói muốn xin nghỉ giúp chị một tháng để nghỉ ngơi, em nói xem có phải anh ấy rất quan tâm đến… Đồng nghiệp.”
Vốn đang tính nói thẳng là cô ra nhưng cuối cũng vẫn kìm nén lại.
Phương Thiên sợ hãi, cô ấy luôn trông mong lão đại nhà mình về, dù sao cô ấy làm trợ lý của Kỷ Nhiễm, nếu Kỷ Nhiễm nghỉ thêm một tháng nữa vậy chẳng phải cô ấy lưu lạc thêm một tháng nữa à.
Cho nên cô ấy vội vã nói: “Lão đại, chị đừng trúng kế Thẩm tổng.”
“Cái gì cơ?” Kỷ Nhiễm kỳ quái hỏi.
Phương Thiên vội vàng đi tới, nói: “Bây giờ là lúc công việc bận rộn nhất vậy mà Thẩm tổng còn kêu chị nghỉ ngơi, chị nói xem có phải anh ấy muốn làm chị mất quyền không?”
Quả thật không thể trách Phương Thiên tiểu nhân.
Thực sự do hai người này không hợp nhau, không biết Kỷ Nhiễm đã châm chọc Thẩm Chấp bao nhiêu lần trước mặt cô rồi.
Tất nhiên cô ấy sẽ cảm thấy đây là kế sách.
Nhưng Kỷ Nhiễm vừa nghe thấy lại tức, nói lời chính nghĩa: “Phương Thiên, sao em lại nói như vậy, sao em có thể nghĩ xấu anh ấy thế chứ, chắc chắn sự quan tâm của anh ấy với chị xuất phát từ thật lòng.”
Thấy cô tức giận Phương Thiên càng mơ màng hơn.
Trước kia lúc cô ấy phụ họa theo, thái độ lão đại nhà mình không phải như bây giờ.
Vì thế Phương Thiên không thể không chấp nhận một sự thật, đó là hình như Kỷ Nhiễm đã bị Thẩm Chấp hạ cổ rồi.
“Có phải em luôn có ý kiến với Thẩm Chấp đúng không?” Kỷ Nhiễm trừng mắt hỏi cô ấy.
Phương Thiên bị oan uổng muốn khóc, cô ấy nói: “Làm sao mà em có ý kiến với Thẩm tổng được, anh ấy là nam thần của em đó, lúc trước bỏ phiếu để bầu nam thần NO.1 em còn bỏ rất nhiều phiếu cho anh ấy nữa.”
Chờ chút?
Đương nhiên Kỷ Nhiễm nhớ rõ bản thân mình nói xấu Thẩm Chấp, Phương Thiên luôn châm chọc chung với cô nên cô vẫn luôn cho rằng cô ấy có suy nghĩ giống mình, không ngờ người này lại bằng mặt không bằng lòng.
Cô lạnh nghiêm mặt:”Vậy trước kia em châm chọc Thẩm Chấp chung với chị đều là giả hết à?”
Phương Thiên: “…”
Công việc thật khó, thật sự khó khăn với cô ấy.
Kỷ Nhiễm cũng không muốn truy cứu với cô ấy nữa, dù sao ngọn nguồn lúc đó tại cô hết, chỉ có thể nói đầu cô không tốt.
Cô nhìn Phương Thiển, giọng điệu nguy hiểm: “Chẳng lẽ em thích anh ấy?”
Phương Thiên lắc đầu như trống lắc, Kỷ Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi.
Nhưng cô còn dặn dò thêm: “Về sau không được mơ tưởng tới anh ấy.”
Anh là của cô.
Phương Thiên thấy cô tâm tình không tệ, thật cẩn thận hỏi: “Kỷ tổng, bây giờ chị không ghét Thẩm tổng nữa à?”
“Vì sao chị lại ghét anh ấy?” Kỷ Nhiễm hỏi lại.
Phương Thiên do dự: “Nhưng mà trước kia…”
Trước kia boss nhà mình thực sự rất ghét Thẩm tổng, mỗi ngày đều nói anh làm bộ làm tịch, đương nhiên lúc nào Thẩm tổng cũng chèn ép boss cả, phàm là hạng mục Kỷ tổng tham gia thì anh đều phải chung một chân vô.
Kỷ Nhiễm nói không chút do dự: “Trước kia mắt chị bị mù, bây giờ mắt chị sáng lại rồi.”
Cho nên thấy anh cái gì cũng tốt.
Phương Thiên hoàn toàn khiếp sợ, lần đầu tiên cô ấy gặp người tự bôi đen chính mình như vậy.
Tới giờ cơm trưa, Kỷ Nhiễm mời Phương Thiên đi cao ốc gần đó ăn cơm để ăn mừng ngày đầu tiên đi làm lại. Không xa lắm nên hai người không đi xe mà trực tiếp đi bộ qua.
Khi về, Kỷ Nhiễm phát hiện đôi cao gót 9cm này đẹp thì đẹp thật nhưng không có linh hồn.
Đi rất mệt.
Gần tới cửa công ty Kỷ Nhiễm thấy cô gái đứng cách đó không xa nhìn giống như Văn Thiển Hạ. Cô kinh ngạc rồi liền xoay người đuổi theo.
Phương Thiên đang muốn đuổi theo, cô xua tay nói: “Em về công ty trước đi.”
Nghe vậy Phương Thiên không chạy theo cô nữa.
Tại Kỷ Nhiễm đi giầy cao gót nên chạy không được nhanh lắm, chờ tới khi cô chạy qua cô gái kia đã biến mất trong đám đông.
Kỷ Nhiễm thất vọng, đứng im tại chỗ nhìn thật lâu, sau đó mới xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Lúc cô xoay người thì chân không cử động được, cô kéo ra lần nữa nhưng chân vẫn đứng im. Cô cúi đầu nhìn gót giầy mới phát hiện ra gót nhỏ mắc kẹt trong nắp cống ven đường.
Cô trợn mắt há mồm nhìn cảnh này.
Cuối cùng chỉ đành dùng sức kéo ra, ai biết đôi giầy này như đang chọc cô không thèm nhúc nhích chút nào.
Kỷ Nhiễm không thể ngồi xuống để kéo lên được bởi vì hôm nay cô mặc váy ngắn, đẹp thì đẹp nhưng quá ngắn, ngay cả lúc khom lưng đều phải chú ý tới.
Kỷ Nhiễm đứng ven đường xấu hổ lại không biết làm sao.
Bên ngoài đang là lúc giữa trưa nóng bức nhất, bên cạnh người đến người đi không một ai có thể giúp cô.
Kỷ Nhiễm dùng sức, hôm nay đôi giầy cao gót cô mang có dây rất mỏng nên cô sợ chính mình vừa dùng sức còn chưa rút ra thì dây đã đứt trước rồi. Chất liệu hàng hiệu sử dụng đều vô cùng mỏng manh, kiểu như trời mưa liền không mang được.
Cô đang căm tức tính dùng sức lần nữa, cho dù dây giầy có đứt cũng phải kéo nó ra thì đột nhiên bên eo cô có thứ gì đó nhẹ nhàng khoác lên.
Chờ cô cúi đầu nhìn thấy Thẩm Chấp đang cúi đầu buộc áo vest của anh lên eo cô.
Vòng eo mảnh khảnh được buộc bởi cái áo khoác lớn như vậy, hoàn toàn ngăn lại sự xấu hổ do váy ngắn mang tới.
Chờ cột áo khoác xong, Thẩm Chấp nhẹ nhàng khom lưng ngồi xổm xuống, hai tay anh nắm mắt cá chân Kỷ Nhiễm, giọng trầm thấp: “Đừng sợ, tôi giúp em.”
Đột nhiên trái tim Kỷ Nhiễm như ngừng đập, cổ họng nghẹn ứ.
Nhiễm Nhiễm, đừng sợ, anh ở đây.
Anh vĩnh viễn luôn xuất hiện vào lúc cô cần nhất.