Lý Khánh An xuống ngựa nhận lấy chén trà. thấy đôi mắt đẹp của nàng e thẹn, bất chợt nhớ đến đêm hôm qua nàng đã vô cùng dịu dàng đáng yêu. trong lòng hắn nảy sinh sự trìu mến. nhận lấy chén trà cười nói: “ờ đây có Như Hoa và Tiểu Liên là được rồi. nàng đi về đi!”
Như Thi trong lòng cảm thấy ngọt ngào, bèn cúi đầu thò thè nói: “Lý đại ca. đến xem huynh đánh cầu. muội cũng rất thích.”
“Lý Thất Lang ” Phía xa đột nhiên vẳng lại một loạt tiếng thiếu nữ lánh lót la
ó.
Lý Khánh An nhíu mày, sao các cô gái ấy lại biết biệt danh của mình vậy? Chỉ thấy bên cạnh đám thiếu nữ. Lệ Phi Nguyên Lễ đang há miệng cười lớn với minh.
“Thằng khốn này, sợ thiên hạ không đủ loạn sao.” Lý Khánh An mắng nhỏ một tiếng.
Như Thi che miệng cười nói: “Lý đại ca. suốt trên đường đến đây, chỗ nào cũng nói đến chuyện đêm qua của huynh, có thế ngày mai sẽ càng nhiều cô nương qua đây nữa.”
Lý Khánh An cười khổ, bất chợt trong lòng hắn thay đổi ý nghĩ bèn cười nói: “Tối nay, chúng ta chơi ném lọ, thế nào?”
Như Thi không biết nghĩ đi đâu. gương mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng lên. thẹn thùng gật đầu một cái.
Lúc này, Đoàn Tú Thực ở phía sau gọi: “Thất Lang, hình như có người trong cung đến.”
Lý Khánh An nhìn về phía xa. chỉ thấy mấy viên hoạn quan đang cười ngựa chạy về hướng này. chóp mắt đã tiến vào sân cầu.
“Lý Khánh An ở đâu?”
Lý Khánh An thúc ngựa đi lên: “Tại hạ đây.”
Một viên hoạn quan ngửng cao đầu nói: “Phụng khẩu dụ của bệ hạ. tuyên Lý Khánh An lập tức vào cung diện kiến.”
Lúc này đã là cuối NGỌ, Lý Long Cơ vừa dùng xong NGỌ thiện (cơm trưa), đang nằm trong ngự thư phòng nhắm mắt dường thần. Theo thói quen ngày thường, hắn nhất định sẽ trở về cung ngủ khoảng một canh giờ. Do hai ngày nay trong cung đang dọn đến chỗ mới. hắn cũng không còn tâm trí trở về nữa. đồng thời hắn cũng đang đợi một sớ tấu. sớ tấu mà hắn quan tâm đã lâu.
Lúc này, bên ngoài ngự thư phòng một viên hoạn quan vội vàng chạy đến. Cao Lực Sĩ naoắc tay với hắn. lại chỉ sang hướng trong phòng, ngò ý hắn phát âm cho nhỏ lại.
“Thưa ông. sớ tấu của Bàng hữu đến rồi.” Hoạn quan đem sớ tấu đưa cho Cao Lực
Sĩ.
“Ta biết rồi. người lui xuống đi!”
Cao Lực Sĩ mở sớ tấu ra xem. bất chợt đôi mày co rúm lại, ánh mắt thoáng qua một nét ưu phiền. Vương Trung Từ này, tại sao lại không biết điều đến thế nhi?
“Đại tướng quán, có phải sớ tấu của Đồng Diên Quang đã tới không?” Ngự thư phòng đột nhiên vang lên tiếng nói của Lý Long Cơ.
“Vâng ạ. vừa mới tới.”
Cao Lực Sĩ liền đi vào trong phòng, thấy hai viên hoạn quan đã đỡ Lý Long Cơ ngồi dậy, một viên hoạn quan khác đưa đến một chiếc khăn ướt đã xông qua Long Diên hương. Lý Long Cơ lau mặt rồi tinh thần tinh táo hẳn. hắn đặt khăn xuống rồi nói: “Đưa sớ tấu cho ta!”
Cao Lực Sĩ trong lòng thở dài. cung kính đem sớ tấu đưa cho Lý Long Cơ: “Bệ hạ. xin mời xem qua.”
Lý Long Cơ sấp rút mở sớ tấu ra. không ngờ, chỉ xem mấy hàng. hắn bèn nổi cơn thịnh nộ, đem sớ tấu ném mạnh xuống đất. nóng giận nói: “Cái thằng Vương Trung Từ này ý là thế nào đây? Hắn không làm. chẳng lẽ trẫm để người khác làm cũng không được sao?”
“Bệ hạ bớt giận! Bớt giận!”
Cao Lực Sĩ liền nhặt sớ tấu lên. phủi nhẹ mấy cái, để lại trên áng, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ. ý của Vương Trung Từ là Thạch Bảo Thành hiểm ác, tắn công nó tất phải hao tổn hơn một nửa binh sĩ. đó là hắn biết lo cho binh sĩ. một lối nghĩ đúng đắn của kẻ làm tướng.”
“Một lối nghĩ đúng đắn của kẻ làm tướng?” Lý Long Cơ cười nhạt một tiếng: “Thế một lối nghĩ đúng đắn của kẻ làm thần tử là như thế nào vậy? Trẫm đã ba lần hạ chỉ để hắn chiếm lấy Thạch Bảo Thành, muốn tiền cho tiền, muốn lương cho lương, mà hắn cũng chẳng chịu làm. điều đó trẫm cũng nhịn rồi. để cho Đồng Diên Quang đi đánh Thạch Bảo Thành, thế mà hắn chẳng cấp viện binh, làm cho Đồng Diên Quang thảm bại dưới Thạch Bảo Thành. Trầm thật không hiểu, quân Bàng hữu. Hà Tây này thật ra là của trẫm hay là của hắn Vương Trung Từ chứ?”
Cao Lực Sĩ biết sự việc nghiêm trọng rồi. nếu minh không khuyên nữa. tính mạng Vương Trung Từ sẽ khó mà bảo toàn được, ông bèn cố hết sức nói thay cho Vương Trung Từ: “Bệ hạ. Vương Trung Từ trung thành rất mực, hắn không thề không hiền ý của Hoàng Thượng. lão nô cho là. hắn nhất định có ân tình chỉ đây. Hay là triệu hắn vào kinh hỏi cho rõ, sự việc rốt cuộc là như thế nào? Không thể chỉ nghe Đổng Diên Quang nói một cách phiến diện được.” Truyện “Thiên Hạ “
Lý Long Cơ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. sau một lúc trầm ngâm không nói. đột nhiên, hắn hỏi: “Thái tử hôm qua tại sao không đến dự tiệc thọ của tam phu nhân, trẫm nhớ là nó có thiếp mời mà.” Truyện “Thiên Hạ “
Đang nói chuyện của Vương Trung Từ đột nhiên nhảy ra chuyện của Thái tử. có thể người khác không hiểu gì cả. nhưng Cao Lực Sĩ quá hiểu Lý Long Cơ. Trong lòng ông trỗi lên sự sợ hãi. chuyện mà ông lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy đến rồi.
“Bệ hạ. nghe nói hôm qua Thái tử sinh bệnh rồi, nằm trên giường không dậy nổi.”
“Hử! Nó lúc nào cũng bệnh, thể chất nó như vầy làm sao mà tiếp lấy sánh nặng của trẫm. làm sao có trí lực trị vì giang sơn Đại Đường. thôi mặc! Đại tướng quân, người thay trẫm đi xem nó, nó cần gì. cố gắng mà đáp ứng cho nó, cho dù có vượt khuôn phép cũng được.”
“Lão nô tuân chỉ!”
Lúc đó, ngoài cửa vẳng lại tiếng bẩm báo của một viên hoạn quan: “Bệ hạ. trung lang tướng Lý Khánh An đã dẫn tới. đang đợi bên ngoài cung.”