Ngực Nghê Yến Quy thắt lại, cô nghe ra được điều gì đó.
“Những kiểu làm màu chút rồi thôi của em, nào có độc ác như anh.” Anh vùi vào xương quai xanh của cô.
Động tác giãy giụa của cô gái dưới thân anh trở nên chậm chạp, hình như là nghe nhập tâm. Anh quang minh chính đại chiếm lợi của cô, cúi đầu hôn lên.
Nghê Yến Quy đấm anh thêm mấy cái nữa.
“Kiểu bắt nạt đó không phải chỉ đơn giản là sự giễu cợt. Bọn họ tụ tập đám thanh niên lêu lổng tới cửa sau trường học chặn người. Bởi vì người học sinh ngoan kia có dáng đẹp, thành tích tốt, dành được sự coi trọng của một cô gái xinh đẹp trong lớp. Hình như trong bọn họ có ai ngưỡng mộ cô gái xinh đẹp này. Mười hai, mười ba tuổi mà đã đến tuổi tàn nhẫn. Bọn họ có tổng cộng bảy người, trong đó có hai người cầm dao găm.” Khớp xương ngón trỏ của Trần Nhung tì lên gò má cô: “Đâm vào chỗ này, uy hiếp đòi tiền. Nếu muốn dàn xếp ổn thỏa mà đưa tiền, chúng sẽ lộ ra ý đồ thật ban đầu — cái chúng muốn là hủy hoại người học sinh ngoan đó. Bên cạnh sẽ có người lấy điện thoại ra, bề ngoài người đó như dưa vẹo táo nứt, tiếng cười như vịt đực.”
Nghê Yến Quy nghiêng đầu, tránh khỏi ngón tay anh tì trên gương mặt mình.
Trần Nhung ghé vào bên tai cô: “Bọn họ sẽ yêu cầu người học sinh ngoan biểu diễn tè ra quần. Nếu không diễn, con dao kia sẽ bắt đầu từ chỗ này, cắt sang chỗ này.” Tay Trần Nhung dời từ mặt cô qua cổ.
Anh quyến luyến xương quai xanh của cô, cúi đầu hôn lên một cái: “Nếu lúc đó không diễn được, thì chẳng còn cách nào, chỉ có thể bỏ kính xuống, lấy một đánh lại bảy.”
Nghê Yến Quy túm được ý chính — Bản tính khi đó của anh là cái nào?
“Các động tác võ thuật trong sách dạy rất phóng khoáng nhưng anh đi ra từ thực chiến, anh biết làm thế nào cho người khác càng đau hơn, anh cũng biết làm sao để tránh chỗ hiểm nhưng vẫn có thể khiến người khác đau lâu hơn.” Trần Nhung vừa nói, động tác cũng không dừng lại.
Cô giống như một quả vải được lột vỏ, thơm ngon tươi mát. Anh nếm thử vài miếng, cực kỳ mềm mại, căng mọng.
Nghê Yến Quy tập trung nghe lời anh nói, hoàn toàn không có hành động, cứ thế nhìn thẳng vào anh.
Mười hai mười ba tuổi chính là thời điểm phản nghịch nhất, trường học nào mà chẳng có bạo lực học đường.
Đương nhiên, ngang ngược như Nghê Yến Quy, người khác không bắt nạt nổi cô. Nhưng cô biết, trong trường học, đối tượng nào có tính cách càng hướng nội thì càng dễ bị bắt nạt.
Khi đó học đường chính là hình ảnh thu nhỏ của xã hội. Kẻ ác cũng là khinh thiện sợ ác.
Cô trực tiếp hỏi: “Không phải vì anh gặp phải bạo lực học đường mới biến thành thiếu niên xấu xa đó chứ?”
Trần Nhung ngẩng đầu lên: “Em cảm thấy thế nào?”
Không phải, thiếu niên bất lương mới là bộ mặt thật của anh: “Tại sao anh không dùng bộ mặt thật? Như vậy anh sẽ không bị bắt nạt, ngược lại có thể cưỡi trên đầu bọn họ.”
Anh bình thản nói: “Quen rồi.”
“Quen cái gì?”
Trần Nhung né tránh không đáp, hôn cô.
Nghê Yến Quy lại bắt đầu giãy giụa.
Một tay anh nắm cổ tay cô, kéo lên trên đỉnh đầu, úp vào đầu giường.
Quần áo cô xốc xếch, mà trái lại, anh lại chưa cởi cái gì.
Ánh mắt cô nhìn anh có phần nghiền ngẫm.
Anh đặt một nụ hôn lên trán cô rồi đến mắt cô.
Cô không thể không nhắm mắt lại.
Trần Nhung khàn giọng: “Anh cứ tưởng là chỉ có lúc em muốn dụ dỗ anh, anh mới không chịu nổi ánh mắt em. Giờ anh mới phát hiện ra là không phải.”
Nghê Yến Quy cũng cảm nhận được, có một thứ đang cấn lên cô, ngay trên bắp đùi cô.
Người này làm tới thật.
Cô đột nhiên mở mắt ra, vừa vặn chống với đôi mắt đen sa sầm của anh.
Ánh sáng mờ tối chiếu xuống, sắc trời ảm đạm. Căn phòng nhỏ không bật đèn, mờ mịt u tối.
Trong núi rất yên tĩnh, cô nghe được tiếng lá cây xào xạc cùng với tiếng chim tước hót.
Trần Nhung tiếp tục động tác.
Cô thoáng xoay người.
Anh bỗng nói: “Đừng cử động.”
Xoay một cái như vậy, thứ đó trực tiếp chọc vào cô. Cô gầm lên: “Thu lại.”
Trần Nhung thuận miệng trả lời: “Thứ này không phải muốn thu là có thể thu được.”
“Lát nữa xuống núi, tôi sẽ báo huấn luyện viên Mao và anh Ôn, bắt anh giao cho đồn công an.” Nghê Yến Quy uy hiếp anh: “Đến lúc đó thì anh đi tong rồi, tất cả thầy trò trong trường đều biết anh là đồ giả dối.”
“Anh ở trước mặt em là thật, đáng tiếc là em không thích.” Ngón tay anh chuyển động gảy gảy ngang hông cô.
“Rất lạnh.” Cửa sổ không đóng chặt, gió Bắc vù vù thổi vào. Chỗ này chỉ là chỗ nghỉ ngơi tạm thời nên chăn rất mỏng, cô lại bị xốc áo, lạnh run người.
Anh ôm cô vào trong ngực: “Anh ủ ấm cho em.” Anh hơi chuyển động eo, cạ cạ trên đùi cô.
Nghê Yến Quy muốn chửi ầm lên.
Trần Nhung: “Yên tâm, sẽ không làm tới bước cuối cùng.”
“Vậy sao anh thu được thứ kia?”
“Miễn cưỡng thu lại.”
Ban đêm, giữa lưng chừng núi, ngoại trừ chim muông thú vật thì không có một bóng người. Gào rách cổ họng cũng vô ích, cô sốt ruột.
Anh không cởi quần áo, cô đành phải tìm một vị trí anh để lộ ra bên ngoài. Cô chọn trúng dái tai anh, cắn lên một nhát.
Trần Nhung bật ra tiếng rên, anh mân mê xoay vòng trên ngọn tuyết phong, ngậm lấy đỉnh hồng mai vào trong miệng. Nụ hồng mai vô cùng ướt át, một lúc lâu sau, anh vẫn quyến luyến không nỡ buông ra.
Nghê Yến Quy chịu đựng không hé răng. Anh cắn, cô cũng cắn. Thật sự rất khó chịu, cô thu răng lại: “Chờ đến khi nghỉ đông tôi đi huấn luyện đặc biệt về, chắc chắn sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất.”
“Tức vậy cơ à.” Trong cơn mê loạn, anh xoa lên khóe mắt cô: “Không khóc là được rồi.”
“Tôi khóc cái gì? Nghê Yến Quy tôi đâu phải là cô thỏ con khóc sướt mướt đâu.”
“Em rất hung dữ.”
“Sao tôi không cắn chết anh nhỉ?”
Sau đó, Trần Nhung không nói thêm gì nữa. Anh không làm tới bước cuối cùng, còn cách một khoảng đã làm xong.
Bầu trời tối hoàn toàn.
Trần Nhung mặc lại quần áo cho cô.
Thời tiết trên núi rất lạnh, Nghê Yến Quy run cầm cập.
Anh cởi áo khoác ra, buộc vào ngang hông cho cô, vừa vặn có thể che đi phần bắp đùi cô không có quần che: “Có lẽ là anh Ôn bắt đầu dọn cơm rồi.”
Anh vừa nói xong, dưới núi truyền tới mấy tiếng ‘rầm rầm rầm’.
“A.” Nghê Yến Quy nhìn sang chỗ ngoài cửa sổ.
Bầu trời tối đen nở rộ đủ pháo bông với đủ mọi sắc màu.
Cô không rảnh tranh cãi với Trần Nhung nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ánh sáng chói chang liên tiếp chiếu sáng rực cả khu vườn trái cây, khắp nơi đều thoáng có đuôi ánh sáng năm màu rực rỡ.
“Còn lạnh không?” Trần Nhung tới sau lưng cô.
Nghê Yến Quy ra đấm lại đánh trúng bả vai anh. Cô dùng rất nhiều sức.
Anh bị đánh tới tê đại.
Cô ‘hừ’ một tiếng. Suy đoán trước lúc đánh của cô hoàn toàn đúng — Trần Nhung phải giấu giếm toàn thế giới.
Mặc dù đầu óc cô hơi rối loạn nhưng cô vẫn nắm được điểm mấu chốt. Mặc dù anh gặp phải bạo lực học đường, anh vẫn phải khoác vẻ bề ngoài giả tạo kia, tức là trong đó nhất định có nguyên nhân không thể không làm.
Pháo hoa rực rỡ, nở rộ trên bầu trời của hai người.
Cô phải khai quật được bí mật đằng sau anh.