Cứ như kiểu giận hờn nhau ý, chưa yêu đương gì mà giận dỗi như thật.
Bình tĩnh ngẫm lại, cũng không nên trách người ta, phải chăng là do yêu mình quá nhiều, đâm ra ghen?
Đáng nhẽ mình nên ôm hắn vào lòng, an ủi rồi nói lời yêu thương mới đúng, mình cũng thật là, với người như giáo sư, bày đặt trò con gái nói không là có làm gì, hắn có biết đâu, lại tưởng thật.
Hay giờ đi tìm hắn?
Nhớ quá đi mất!
Hắn phải tìm mình trước mới đúng, nếu hắn yêu mình chắc chắn sẽ tìm mình mà.
Băn khoăn trăn trở cả ngày, tối cũng ngồi thu lu một góc trong quán, buồn ơi là buồn, sầu ơi là sầu.
“Chuyển sang mục tin nóng, chiều tối ngày hôm nay, trên quốc lộ 6 xảy ra vụ tai nạn nghiêm trọng, ba người đang trong tình trạng nguy kịch và nhiều người khác bị thương. Theo như thông tin nhận được, đây là xe chở các cán bộ lên thăm trẻ em nghèo, trong xe gồm có giáo sư vật lý Vũ Việt Trung, nhà sử học Bùi Trọng Tùng, giáo sư toán học Hà Quốc Trung và một số cán bộ giảng viên khác, nguyên nhân ban đầu được xác định là do xe bị trật bánh, hiện tại các nạn nhân đã nhanh chóng được đưa về bệnh viện tỉnh Sơn La…”
Gì vậy?
Sao nghe tên quen thế?
Mình đơ một lúc, tự dưng người toát mồ hôi lạnh, tua đi tua lại, cảm giác như đang nghe tin vịt ấy.
Đây là thời sự mà?
Gọi cho hắn, không liên lạc được, lòng nóng như lửa đốt. Cố ai ủi, cố động viên chính mình mà không tài nào an tâm được, sợ kinh khủng khiếp.
Rốt cuộc, không chịu được nữa, mình đành bắt xe lên đó.
Cả đoạn đường đi, lo lắng gần chết, sợ không thở nổi, chỉ mong người ta bình an, thôi, chỉ cần không chết là được rồi.
Vào đến bệnh viện, các bác sĩ bận tối mắt tối mũi, mình hỏi thăm mãi mới biết mấy người bị thương nhẹ thì nằm ở khu nhà C phía Nam. Trong tên những người phẫu thuật không có hắn, mình thở phào tìm đến khu nhà kia.
Trán toát mồ hôi à, tìm mãi, tìm mãi không thấy hắn đâu cả.
Đừng có nói hắn bị rơi xuống núi mất tích rồi nhé, người ta bỏ rơi không đưa về, làm ăn như thế à?
-“Chị tìm ai vậy?”
Y tá hỏi mình.
-“À, mình tìm…Trung…Hà Quốc Trung, giáo sư toán…anh ấy có đây không?”
-“Bệnh nhân Trung và bệnh nhân Mai được người nhà đưa về Hà Nội rồi chị ạ!”
Đời đúng là, mình thì tới đây tìm hắn, hắn lại được đưa về rồi. Còn cả hai thầy trò nữa chứ! Cũng tốt, đưa về, thiết bị y tế hiện đại, nhiều bác sĩ giỏi hơn, chắc sẽ không sao đâu.
Lại một lần nữa ra ngoài tìm xe, lần này thì khó khăn hơn, ở trên này mưa to bão lớn họ ngại đi, mãi mới có một bác tài xế tốt bụng. Lúc rẽ về nội thành mới nhớ ra chưa hỏi hắn nằm ở bệnh viện nào, liền điện cho mấy thằng em tra hộ.
Người mình ngấm nước mưa, ướt như chuột lột, nên đành bảo bác ấy đưa về nhà thôi, lên thay bộ áo quần đã, xe trước cồng Royal lúc nào cũng có nên không lo.
Vừa mở cái cửa đã nhận được điện thoại, chắc là thông tin về hắn, mình gấp gáp mở máy.
-“Nguyệt à, anh cả…bác sĩ trả về rồi…”
Chẳng hiểu sao nghe nó nghèn nghẹn nói, cả người mình lạnh buốt đi, giọng run cầm cập.
-“Sao…khoẻ rồi phải không…khoẻ rồi nên được về, phải không?”
-“Sáng mai cả bọn ra viếng, bọn em sẽ đưa chị đi!”
-“Nguyệt, nói gì đi…”
-“Bà nghe rõ đây, đừng đi đâu cả, bọn tôi qua với bà bây giờ.”
-“Sống chết có số rồi, đừng quá đau lòng…”
-“Nguyệt…Nguyệt…”
…
Điện thoại, rơi lúc nào không hay, mình căn bản chẳng nghe được gì nữa.
Đùa à?
Ước gì người báo tin là thằng Tùng, mình còn có một tia hi vọng. Nhưng người ấy, lại là thằng Dũng, nó hiền lành thật thà ai mà không biết, xưa tới nay có biết nói dối đâu?
Cả người như bị đóng băng, đơ luôn.
Không phải, có khi nhầm rồi, cái xác đấy chắc không phải của hắn đâu.
Nhưng chả nhẽ người nhà lại không phân biệt được? Hay là bị thương mặt biến dạng?
Nói tóm lại là tên chết bầm ấy, hắn ở đâu đó thôi, chết mà dễ thế ư? Mình không tin, nhất định không tin!