“Mất bao lâu?” Kiến Nhất hỏi ngay tức khắc.
“Chuyện này…”
Thấy Cris Hàm bối rối, Kiến Nhật Nguyệt vội xen vào nói đỡ trước khi mọi chuyện bị đẩy sang hướng khác: “Nhất, cái gì cũng phải từ từ, đâu thể một hai câu có thể chắc chắn”
“Nếu anh ta không xác nhận lo được cho chị thì không cần dây dưa nữa”
“Không, thầy đảm bảo sẽ có một câu trả lời xác đáng nhanh nhất” Cris Hàm gấp gáp lên tiếng khẳng định.
Khóe môi Kiến Nhất cong lên, biểu cảm gắt gao cũng dịu xuống, nhìn qua Kiến Nhật Nguyệt: “Trừ phi anh ta đối xử với chị như em với Nhi Nhi, còn lại em đều không chấp nhận”
Lời Kiến Nhất khiến mắt Kiến Nhật Nguyệt dâng ngập nước, trong lòng Kiến Nhất muốn biến Vu Yên Nhi thành cô gái hạnh phúc nhất, đồng thời đó cũng mong người chị như cô gặp được một người yêu chiều cô vô đối như Kiến Nhất đã, đang và sẽ làm với Vu Yên Nhi.
Nghe câu nói ấy, Vu Yên Nhi mỉm cười, Kiến Nhất chưa bao giờ làm cô thất vọng, cô chống má nhìn Cris Hàm, mang ý tốt nhắc nhở: “Thầy Hàm, em thấy phần trăm thất bại của thầy là cao lắm đấy, cố lên!”
“Vậy là có ý gì chứ?” Cris Hàm ngơ mặt hỏi Vu Yên Nhi, dự cảm không lành liên tục ùa đến lạnh thấu xương.
“Để em nói sơ cho thầy biết ý của chồng em, anh ấy nói chỉ chấp nhận thầy đến với chị nếu thầy trở thành người bạn trai yêu bạn gái như anh ấy” Vu Yên Nhi mỉm cười, chậm rãi giải thích: “Trước đây em đã nói với thầy rồi, Kiến Nhất nhà em đã yêu thì yêu tuyệt đối, cái gì cũng phải nghĩ cho đối phương. Bây giờ bổ sung thêm cho thầy biết, không được lớn tiếng, không được tức giận, không được cau có khó chịu, không được làm lơ,…”
Tai Cris Hàm ù lên khi nghe Vu Yên Nhi kể về hàng loạt cái không được phép đối xử với cô gái mình yêu của Kiến Nhất.
Kể mãi không hết, Vu Yên Nhi đành tóm gọn lại cho Cris Hàm đang đần mặt ra kia dễ hiểu: “Nói chung, thầy phải xem chị như báu vật, chỉ được yêu, không được làm tổn thương”
“Cái này thì có gì khó?” Cris Hàm nở nụ cười tươi.
“Để rồi xem” Vu Yên Nhi nhướng mày khiêu khích, đặt một câu hỏi kiểm tra thử thay cho Kiến Nhất: “Em hỏi thầy, lỡ như hai người có hẹn, chị đến trễ nửa tiếng, thầy sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là phải gọi điện xem cô ấy có vấn đề gì không?”
Cris Hàm vừa dứt lời, Kiến Nhật Nguyệt và bố mẹ Kiến đồng loạt thở dài, ão não lắc đầu.
“Không đúng à?” Cris Hàm căng thẳng hỏi ngược lại, ánh mắt trao tráo không dám hít thở.
“Tại sao lại để chị ấy đến chổ hẹn một mình mà không phải là sang đón?” Kiến Nhất thư thả lên tiếng ra đòn tấn công.
Lúc này Cris Hàm mới ngộ ra, vội giơ ngón trỏ lên xin thêm một cơ hội: “Lần nữa, một lần nữa”
“Được” Vu Yên Nhi suy nghĩ, tìm câu dễ một chút xem như giúp Cris Hàm gỡ lại: “Nếu chị ấy làm sai rồi khóc, thầy sẽ làm gì?”
Cris Hàm phấn khởi, còn tưởng khó khăn, dễ ợt như thế cần gì phải đoán, anh tỏ ra rộng lượng trả lời: “Không trách tội nữa”
Lần này tiếng thở dài của bố mẹ Kiến và Kiến Nhật Nguyệt còn lớn hơn, Vu Yên Nhi lắc đầu thương tiếc: “Chúc mừng thầy, out!”
“Không phải sao?” Cris Hàm ngạc nhiên lẫn khó hiểu.
“Không cần biết là ai gây lỗi trước, để cô gái mình yêu khóc thì bản thân chính là người sai” Kiến Nhất tốt bụng giảng nghĩa cho Cris Hàm, anh mất kiên nhẫn: “Thầy như vậy còn muốn ở bên chị tôi?”
Cris Hàm khốn đốn lén nhìn Kiến Nhật Nguyệt, không ngờ cùng là nam nhưng tư tưởng yêu đương lại khác nhau nhiều đến vậy, hại điểm ấn tượng của anh không những không tăng mà sụt giảm nghiêm trọng. Mạnh mẽ lau mồ hôi lạnh, Cris Hàm trước sau kiên định một ý nghĩ: “Thầy tin mình có thể lo cho Nhật Nguyệt tốt nhất, trở thành người xứng đáng để cô ấy có thể dựa vào”
Mẹ Kiến như muốn khóc đến nơi, hai tay chắp lại vô cùng biết ơn sự hy sinh của Cris Hàm, biểu cảm đặt hết sự tin tưởng vào người con rể tương lai này.