Gã áo đen cười tủm tỉm choàng vai Mục Trần, bộ dáng như quen thân lắm.
Hắn nghe mà muốn hộc máu. Cái gì mà mời con rắn kia ăn chứ? Các ngươi không ép ta làm sao ta phải đem tinh huyết thượng cổ Viêm Long quý báu lãng phí cho nó!
Thứ đó hắn đang chuyển bị để rèn thân luyện thể đó!
– Không cần.
Mục Trần cự tuyệt, nhưng cái sự nhiệt tình thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng của gã thanh niên kia nắm vai hắn kéo lại chẳng cho hắn cơ hội bỏ chạy. Dưới vầng trăng sáng, ngọn lửa bốc cao, thịt nướng vàng nhỏ những giọt mỡ óng ánh xoay tròn trên lửa.
– Nào, ăn thôi!
Mục Trần chẳng kịp từ chối, gã kia đã nhét xiên thịt vào tay, rồi mặc cho Mục Trần đơ mặt, hắn nhai thịt như sói đói lâu ngày, tốc độ bão táp mưa sa làm cho Mục Trần ngẩn ra hồi lâu, cứ như gặp phải một con thú quý hiếm giữa đêm đen.
Mục Trần thở dài buồn bã than trời, hắn cũng chẳng biết làm sao, thực lực đối phương vượt trội hơn hắn, chẳng có thủ đoạn nào có thể bù đắp lại được, hắn đành im lặng thin thít nhai từng mẩu thịt.
Hai nam tử ngồi ăn, cô gái chỉ ngồi cạnh bên chống cằm, đôi mắt rực rỡ im lặng quan sát.
Trăng sáng vằng vặc, đống lửa nướng thịt nhanh chóng chỉ còn lại đống xương bừa bộn.
Mục Trần dựa vào gốc cây, vuốt ve cái bụng no căng. Đã lâu lắm rồi không ăn uống thịnh soạn như vậy, khi người ta tu luyện đến trình độ cao thâm rồi, tích cốc là chuyện rất dễ dàng.
– Ha ha, bằng hữu thật là thoải mái, tại hạ Cổ Lâm, đây là tỷ tỷ ta…
Gã áo đen chùi miệng, tỏ vẻ thỏa mãn cười nói với Mục Trần.
– Thải Tiêu.
Thiếu nữ liếc Cổ Lâm, tự giới thiệu.
Mục Trần trợn mắt, lấy tên giả cũng không chú ý một chút sao, thở dài đáp lại:
– Tại hạ Mục Trần, chuẩn bị đến Long Phượng Thiên.
– Long Phượng Thiên? Gần đây đi đâu cũng nghe nói cái vụ này nha.
Cổ Lâm gãi đầu, tỏ vẻ tò mò.
– Các ngươi không phải người ở Bắc giới?
Mục Trần tròn mắt kinh ngạc, nếu đã đến Bắc giới không thể nào không biết Long Phượng Thiên.
– Đúng, bọn ta không phải người ở Thiên La đại lục, tới đây có chút chuyện.
Cổ Lâm cười nói.
Mục Trần giật mình gật đầu, hắn nhìn Cổ Lâm hồi lâu, không kềm được hỏi:
– Ngươi tu luyện đã bao nhiêu năm?
Cổ Lâm tỏ ra không lớn tuổi, nhưng thực lực lại rất mạnh, khiến bản thân hắn cảm thấy bị đả kích. Nếu đúng tên này tuổi trẻ như vẻ ngoài của gã, thì hắn treo cổ chết đi cho rồi.
Cổ Lâm nghe vậy, chỉ cười cười, nói bâng quơ:
– Ngươi đừng tự so với ta, thời gian ta tu luyện chắc chắn lâu hơn.
Mục Trần thở phào, nếu như gã cũng trẻ như vẻ ngoài, thì thật sự từ yêu nghiệt cũng chưa đủ miêu tả được.
Mục Trần lại nhìn sang cô bé xinh đẹp kia, mắt tỏ ra quái đản. Nàng ta là tỷ tỷ của Cổ Lâm, mà Cổ Lâm… vậy tuổi của nàng ta…
Mục Trần bỗng dưng nổi da gà.
Như hiểu rõ suy nghĩ trong ánh mắt của hắn, Thải Tiêu trừng mắt, hàng chân mày dựng đứng, nghiến răng:
– Ta không phải bà bà lão yêu!
Cổ Lâm thì cười nắc nẻ không thôi, nói nhỏ với Mục Trần:
– Tỷ của ta thể chất khá đặc biệt, thường hay ngủ say, do đó tuổi của nàng ta đúng như vẻ ngoài.
Mục Trần mới vỡ lẽ, mặc dù cũng còn tò mò cái “thể chất đặc biệt” của nàng ta là gì, nhưng cũng không dám hỏi.
Thải Tiêu nhìn hắn chằm chằm, bỗng nhiên hỏi:
– Nghe nói Long Phượng Thiên có tinh huyết Chân Long?
Mục Trần nghe vậy, hiểu ra bọn họ thực sự chẳng biết tí gì về Long Phượng Thiên, mới tận tình kể ra những sự tích và thông tin sơ sơ về Long Phượng Thiên.
– Thật có tinh huyết Chân Long ư…
Mục Trần kể xong, hai mắt Thải Tiêu lóe sáng.
Cổ Lâm thì tim đập thình thịch, vội ngăn lại::
– Tỷ, nhiệm vụ chúng ta ra ngoài lần này không phải Long Phượng Thiên kia nha, việc lão gia giao cho còn chưa làm xong đó.
– Nhiệm vụ đó mình ngươi đi làm là được, ta sẽ đến Long Phượng Thiên, nếu có thể đoạt được tinh huyết Chân Long, tiểu Thải có lẽ sẽ tiến hóa hoàn toàn, ta không cần thỉnh thoảng phải ngủ vùi vậy nữa.
Thải Tiêu chẳng thèm quan tâm.
– Á?
Cổ Lâm phát hoảng:
– Tỷ muốn đi một mình? Không được, cha nói ngươi không được đi một mình, nếu để cha biết…
– Ngươi không nói cha làm sao biết? Mà ngươi biết kết quả một khi dám phản bội ta chứ?
Thải Tiêu cười khẩy nhìn hắn, dứ dứ cái nắm đấm
– Tỷ, đừng như vậy!
Cổ Lâm rên rỉ, rồi hắn trừng mắt dọa Mục Trần. Sớm biết như vậy mời thằng này ngồi ăn làm gì.
Mục Trần mặt cúi gằm, giả lơ không thấy, sờ sờ cái mũi đứng dậy đính cáo từ, tự thấy nên tránh xa hai kẻ này một chút thì hơn.
– Này!
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Thải Tiêu phóng ánh mắt yêu mị tới hắn, duyên dáng mỉm cười:
– Lại phải phiền ngươi một chút, dẫn ta đến tham gia Long Phượng Thiên nhá.
Mục Trần cứng đờ cả người, nhìn qua cặp mắt tóe lửa của Cổ Lâm, rốt cục hiểu được cái cảm giác cục đá trên trời rớt vào chân nó như thế nào.
————————–