Lục hoàng tử bị chơi xỏ: “…”
Đã đến nước này, Lục hoàng tử chỉ có thể dừng lại, người bên kia đuổi tới cũng đồng thời dừng lại, hai bên giằng co.
Tống Vân Kiều nghe giọng nói Minh Thù, lúc này cũng chạy ra, thấy Lục hoàng tử ở đó, mặt nàng ta biến sắc.
Sao hắn cũng tới rồi…
Lại tới cùng Tần Vu?
Phải rồi, là mình mất tích, hắn đến tìm mình sao?
Nàng phải giải thích thế nào…
“Điện hạ…”
“Đưa hoàng tử phi hồi phủ.” Lục hoàng tử lạnh lùng nói. Không đợi Tống Vân Kiều giải thích, hắn nhìn về phía đám người đuổi tới kia:
“Thái tử nước Lương đến Bách Tề ta, không biết là có chuyện gì?”
Người bên kia đối mặt nhìn nhau, một lát sau có người từ trong viện đã chạy tới: “Lục hoàng tử, điện hạ không tiện lắm, xin người vào trong nói chuyện.”
Dù sao cũng là thái tử nước khác, không bị phát hiện coi như tốt lắm rồi. Bị phát hiện rồi, người ta mời, Lục hoàng tử cũng không thể cự tuyệt.
Đoàn người quay về trong viện.
Lục hoàng tử vào trong nhà ôn chuyện cùng thái tử, Minh Thù ngồi trong sân.
Tống Vân Kiều nhìn người của hai bên, đi tới trước mặt Minh Thù: “Thế tử phi, sao cô cũng ở đây?”
“Đưa phu quân cô tới bắt gian.” Minh Thù ngửa đầu, gương mặt thành thực.
Bắt… gian?
Nàng và người bên trong kia căn bản không có gì cả!
Nàng ta đang nói linh tinh gì thế!
Tống Vân Kiều đang muốn phản bác Minh Thù, lại chợt nhớ tới vừa rồi trong phòng, thời điểm thái tử thay thuốc, nàng…
Tống Vân Kiều hai tay nắm chặt, Lục hoàng tử tới bao lâu rồi, hắn có thấy chuyện gì không?
Mặc dù nàng thật sự không có gì với thái tử, nhưng bị Lục hoàng tử chứng kiến tình cảnh kia, vậy kết quả…
Tống Vân Kiều nhìn Minh Thù, nàng ta hạ giọng, cắn răng hỏi: “Sao cô biết ta ở chỗ này?”
Minh Thù mỉm cười: “Theo dõi cô thôi, nếu không… ta có thiên nhãn được sao.”
“Cô… theo dõi ta? Cô theo dõi ta làm gì?” Tống Vân Kiều trợn to mắt.
“Bởi vì cô đáng yêu.”
Lồng ngực Tống Vân Kiều phập phồng, chỉ vào Minh Thù một lúc không nói nên lời.
“Tức giận hả?” Minh Thù mỉm cười: “Tức giận là được rồi, tức giận sẽ trở nên xinh đẹp.”
“Rốt cuộc cô muốn làm gì!”
Tiếng gào này của Tống Vân Kiều hơi lớn tiếng.
Người trong sân đều nhìn lại, Tống Vân Kiều biết mình vô cùng kích động, cắn môi dưới.
“Đưa hoàng tử phi hồi phủ trước đi.”
“Điện hạ…” Tống Vân Kiều nhìn về phía cửa, Lục hoàng tử được người đẩy ra, nàng lập tức chạy tới cầm lấy cánh tay Lục hoàng tử:
“Điện hạ, chàng nghe thiếp giải thích.”
Lục hoàng tử hất nàng ra: “Đưa đi.”
“Xin Lục hoàng tử đừng làm khó Tống cô nương.” Thái tử trong phòng nói giúp Tống Vân Kiều.
Nhưng càng như vậy, sắc mặt Lục hoàng tử càng khó coi.
“Đưa đi!”
Người bên cạnh không dám trì hoãn nữa, tiến lên đưa Tống Vân Kiều đi.
“Điện hạ, chàng hãy nghe thiếp nói, thiếp và thái tử điện hạ không có gì cả, chàng đừng nghe Tần Vu nói lung tung…” Tống Vân Kiều thật có chút luống cuống.
Tống Vân Kiều bị kéo ra khỏi phòng, nàng ta chỉ thấy vẻ lạnh lùng của Lục hoàng tử.
–
Lục hoàng tử nhìn Minh Thù say mê ăn trái cây, chịu đựng kích động muốn đánh nàng ta.
“Thế tử phi, nói đi, cô muốn làm gì?”
“Ăn trái cây.”
“Thế tử phi!”
Minh Thù nhặt trái cây lên: “Lục hoàng tử, người ngủ đông nhiều năm như vậy, kiên trì chắc không cần ta tới dạy người?”
Lục hoàng tử: “…” Đây còn không phải là bị chọc tức sao!
Nhiều năm qua, hắn chưa gặp phải người khó giải quyết như vậy.
“Không có kiên trì, sao có thể ăn thứ tốt.”
Lục hoàng tử: “…” Hắn hiện tại không đánh chết nàng, thực sự đã là kỳ tích lịch sử.
Minh Thù lau chùi trái cây, đặt lên miệng cắn hai phát mới hỏi: “Thứ này có thể ăn không?”
Lục hoàng tử: “…” Cô cũng ăn rồi, hiện tại hỏi có phải hơi trễ hay không?
Lục hoàng tử cảm giác hôm nay mình đã dùng tâm lý hoạt động trong một năm hết cả rồi.
Cô nương trước mặt quay đầu, ngược ánh sáng, nàng mỉm cười: “Điều kiện của ta đã nói ra trước đó, Lục hoàng tử, người thực sự cần bồi bổ não.”
Ngữ điệu mềm mỏng nhưng lời nói lại không thể hiện thiện ý.
“Thế tử phi có thể cho ta cái gì? Vì sao ta phải hợp tác với cô?”
“À, tùy người thôi. Ta chỉ nói vậy, người có đáp ứng hay không, đối với ta kỳ thực không ảnh hưởng nhiều lắm.” Cùng lắm thì kéo thêm giá trị thù hận của một người.
Trẫm có thể!
“…”
Người đâu! Người đâu!