Ninh Thư ngồi bên cạnh có thể cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ giữa hai người này, thật là mờ ám.
Ninh Thư nói với Thời Tư Nam: “Đến giờ đi ngủ rồi, tối nay con ngủ với mẹ nhé.”
“Vâng ạ.” Thời Tư Nam tươi cười, cô bé thu dọn toàn bộ bài kiểm tra trên bàn rồi sau đó lên lầu với Ninh Thư.
Ninh Thư quay đầu nhìn Tịch Mộ Thành đang chăm chú dõi theo họ, ánh mắt hắn vô cùng thâm thúy, vừa nhìn vào liền bị cuốn theo ngay.
Đi vào phòng ngủ, Ninh Thư nhìn đống bài kiểm tra của Thời Tư Nam.
Kết quả bài kiểm tra của Thời Tư Nam không hề tốt.
Thời Tư Nam tắm xong rồi đi ra, Ninh Thư nói với nó: “Nếu như học hành vất vả quá thì con không cần học nữa, con học quản lý công ty cùng mẹ, hoặc là đến học ở mấy trường về tài chính, không cần phải học hành khổ cực như thế này nữa.”
Đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có như Thời Tư Nam, không cần phải nghĩ xem thi vào trường nào để tạo ra bước ngoặt trong cuộc đời giống như những đứa trẻ bình thường khác.
Cho dù thành tích học tập không tốt thì vẫn có thể ra nước ngoài du học, nếu như muốn học đại học thì cũng là chuyện đơn giản.
Thời Tư Nam lau mái tóc ẩm ướt, cô bé làm nũng với Ninh Thư: “Mẹ à, con muốn đỗ đại học bằng sự cố gắng của mình, con muốn sống cuộc sống sinh viên.”
“Tùy con thôi.” Ninh Thư thản nhiên nói.
“Con cảm ơn mẹ.” Thời Tư Nam ôm lấy cổ Ninh Thư, sau đó cô bé hôn lên má Ninh Thư một cái.
Ninh Thư lại nói: “Tư Nam có thích bạn nam nào không? Ở trường ý.”
Thời Tư Nam lập tức lắc đầu: “Không có mẹ ạ, con không yêu sớm đâu.”
“Không phải, ý của mẹ là thế này, Tư Nam là một cô gái nên nhất định phải biết tự bảo vệ bản thân, con không nên thân mật quá mức với các bạn nam, chỉ cần là đàn ông thì con đều phải giữ khoảng cách.” Ninh Thư nói với Thời Tư Nam.
Thời Tư Nam nhíu mày, cô bé hỏi: “Con cũng phải giữ khoảng cách với cậu và ông ngoại ạ?”
“Ông ngoại chính là ông ngoại ruột của con, nhưng cậu con còn trẻ, con phải giữ khoảng cách với cậu đấy, biết chưa?” Ninh Thư nói với cô bé.
Thái độ của Tịch Mộ Thành đối với Thời Tư Nam không phải là thái độ của một người cậu với cháu gái mình, đến cậu ruột cũng sẽ không thân mật với cháu mình như vậy.
Đây là cách một người đàn ông tìm hiểu tâm tư của một người phụ nữ.
“Con đi ngủ đi.” Ninh Thư nói với Thời Tư Nam, sau đó cô quay người đi tắm.
Đến khi Thời Tư Nam ngủ rồi, Ninh Thư mới bày Tụ Linh trận trong phòng, cô ngồi xếp bằng tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Tu luyện Tuyệt Thế Võ Công có thể làm cho cơ thể trở nên linh hoạt, cho dù trong kịch bản có bị tai nạn giao thông đi chăng nữa thì cũng có thể tự cứu bản thân.
Nhưng bên cạnh lại có một cô nhóc, lúc tu luyện còn phải để ý xem Thời Tư Nam có tỉnh dậy hay không.
Mặc dù không được thuận tiện cho lắm, nhưng Ninh Thư vẫn không bỏ mặc Thời Tư Nam, cô không yên tâm khi để Thời Tư Nam ngủ một mình, đã nhiều lần Tịch Mộ Thành giả ngây giả ngốc đi vào phòng của cô bé rồi.
Mặc dù không có chuyện gì xảy ra nhưng cứ xông vào phòng của một cô bé mới lớn như thế thì đúng là không hiểu lễ nghĩa.
Một người đàn ông đi vào phòng của mình, còn nằm lên giường của mình nữa.
Điều này có ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của Thời Tư Nam, hơn nữa cậu của cô bé lại còn là một người đàn ông tuấn tú vô cùng, thêm cả việc cố ý dụ dỗ của Tịch Mộ Thành nữa, đến con muỗi cái cũng có thể bị mê hoặc đến nỗi choáng váng.
Hơn nữa, Tịch Mộ Thành còn muốn chiếm Thời Tư Nam làm của riêng, muốn làm cô bé rung động.
Ninh Thư: Tiện nhân thích động dục.
Đến tầm 2h sáng, Ninh Thư mới lặng lẽ xuống lầu, cô đi vào bếp lấy một con dao gọt hoa quả, chạy thẳng đến gara của biệt thự.
Cô cầm lấy đèn pin để tìm xe của Tịch Mộ Thành, sau đó cô cầm dao cắt đứt ống dẫn xăng dưới gầm xe, sống dao cắt kim loại sẽ không được nhẵn mịn cho lắm cho nên vừa nhìn là có thể nhận ra bị người khác cắt.
Ninh Thư vội vàng đến mức mồ hôi túa ra đầy người, cuối cùng cô cũng chọc thủng được bình xăng, xăng trong bình chảy ra ngoài, vẩy cả lên tay của Ninh Thư, sau đó cô lấy bông nhét vào trong bình chứa xăng.
Làm xong, Ninh Thư liền rời khỏi ga ra, quay về phòng để tắm rửa, rồi tiếp tục tu luyện.
Sau một đêm tu luyện, Ninh Thư cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, trong đan điền cô có một tia kình khí mỏng như sợi tóc.
Ninh Thư đánh thức Thời Tư Nam, cô bé mơ màng chớp mi rồi mở mắt, gương mặt phớt hồng, trông rất xinh.
Vừa đơn thuần vừa xinh đẹp, đây là thứ mà một người tràn đầy thù hận như Tịch Mộ Thành không có, do đó hắn mới vừa yêu vừa hận Thời Tư Nam.
Lúc Ninh Thư và Thời Tư Nam cùng xuống lầu, Tịch Mộ Thành đã ngồi trước bàn ăn uống cà phê rồi, hắn mặc một chiếc sơ mi màu trắng, cổ áo mở ra, lồng ngực như ẩn như hiện.
Mới sáng ra đã nhìn thấy mỹ sắc như vậy đúng là làm cho người khác vui vẻ.
Thời Tư Nam có chút xấu hổ, cô bé nhìn qua chỗ khác chứ không dám nhìn lên người Tịch Mộ Thành.
Tịch Mộ Thành đặt ly cà phê xuống, hắn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Thời Tư Nam, sau đó mở miệng trêu chọc cô bé: “Tư Nam đã là một cô gái trưởng thành rồi, sao lại còn ngủ với mẹ chứ?”