Ý niệm này trong đầu mới xuất hiện thì đột nhiên sắc mặt Hàn Lập khẽ biến, trên người thanh sắc linh quang đại phóng, cả người hóa thành một đạo thanh hồng bắn ra.
Dưới một kích của lôi châu, vách tráo dễ dàng bị phá ra một cái thông đạo không lớn đi ra. Điều này Hàn Lập cảm ứng được, không kịp suy nghĩ nhiều lập tức bay ra.
Cái thông đạo này nhanh chóng thu nhỏ lại.
Hàn Lập khi biến thành một đạo thanh hồng bắn ra huyết sắc quang tráo, trong lòng tự nhiên vui mừng lẫn sợ hãi dị thường. Dùng Tử la thiên hỏa uy lực cùng cấp với thanh sắc đăng diễm luyện chế lôi châu, dĩ nhiên dễ dàng bài trừ cấm chế này như thế, điều này thật sự là ra ngoài ý liệu của hắn.
Nguyên bản hắn nghĩ nếu lôi châu này không có hiệu quả thì cũng chỉ có cách vận dụng Phệ Kim Trùng cùng Huyết ma kiếm.
Tuy có tiếng không gì không thể không thôn phệ được nhưng việc bài trừ quang tráo này sợ rằng phải mất một ít thời gian. Còn vật kia sau khi sử dụng có thể lưu lại là hậu hoạn vô cùng, Hàn Lập không dễ dàng vận dụng.
Nhưng bây giờ vô danh lôi châu luyện chế thành, dĩ nhiên lại có thể bài trừ huyết quang tráo, điều này tự nhiên là chuyện vui ngoài ý muốn.
Xem ra Tử la thiên hỏa sở dĩ không cách nào kích phá được cấm chế này, hơn phân nửa hay là bởi vì băng hàn thuộc tính, không giống đăng diễm là hàng thật giá thật hỏa thuộc tính linh hỏa, không cách nào tương khắc được.
Bất quá Hàn Lập mới vừa bay ra, chưa kịp nhìn thấy rõ ràng tình hình vòng bảo hộ thì trong tai đã truyền đến vài tiếng kinh hô. Tiếp theo các loại các dạng bạo liệt, tiếng oanh minh cùng với vô số tiếng hét lớn, tiếng rống giận dữ, hoặc xa hoặc gần đồng thời truyền vào trong tai.
Hàn Lập vội vàng tập trung nhìn. Không khỏi ngẩn ngơ.
Hắn giờ phút này lại bị hơn mười pháp sĩ vây quanh, cũng may thần thức hắn đảo qua thấy đám pháp sĩ này tu vi cũng không cao. Có hai gã Kết Đan Kỳ, còn lại đều là Trúc Cơ Kỳ tu vi. Bọn họ mỗi người cầm trong tay một cây pháp kỳ, tựa hồ đang chuẩn bị thi triển linh thuật công kích gì. Mà Hàn Lập lúc từ huyết quang tráo bay ra lại vừa lúc rơi vào trong vòng mấy người này.
Hàn Lập không để ý tới bọn họ, hướng về mọi nơi đánh giá qua một chút, không khỏi ngã hít một hơi lương khí.
Trong mắt chỉ thấy, vô luận bầu trời hay là mặt đất, vô số linh quang bảo khí chớp động không thôi, các màu sắc bạo liệt xé gió vang lên liên tiếp. Song phương tu sĩ cùng pháp sĩ hoặc mấy người, hoặc một nhóm, hình thành vô số chiến đoàn lớn nhỏ, cùng hỗn chiến một chỗ.
Hàn Lập nhất thời cũng nhìn không ra phương nào chiếm thượng phong.
Không kịp quan sát nhiều, Hàn Lập vội vàng thu hồi ánh mắt, lạnh lùng đánh giá đám pháp sĩ xung quanh một cái.
Hơn mười pháp sĩ này thấy Hàn Lập bỗng nhiên từ trong huyết quang tráo lao ra, tự nhiên cũng trợn mắt há hốc mồm.”Không tốt! hắn là nguyên anh tu sĩ! mau gọi Đại Thượng Sư lại đây.” Một gã Kết Đan pháp sĩ phản ứng đầu tiên, sau khi quát to một tiếng, lập tức vỗ sau đầu, một thanh thanh bích lục sắc phi đao hướng Hàn Lập bắn nhanh đến. Đồng thời thân ảnh hóa thành một đạo lục quang bắn về phía sau xa hơn mười trượng. Muốn nới khoảng cách với Hàn Lập.
Số pháp sĩ còn lại nghe vậy, cả kinh cùng phản ứng.
Một Kết Đan pháp sĩ khác lập tức phối hợp thả ra một thanh hỏa hồng phi xoa, đồng thời tay kia giương lên, một đạo Truyền Âm Phù hóa thành một đạo hỏa quang phá không bay đi. Mà số pháp sĩ tu vi thấp còn lại thì giơ cao pháp kỳ trong tay, miệng đọc chú ngữ. Hơn mười đạo hỏa diễm lớn từ trụ kỳ ra phun ra, hóa thành một biển lửa hướng Hàn Lập cuồn cuộn kéo tới.
“Ồ!”
Thấy số pháp sĩ này dĩ nhiên không có chạy trốn, ngược lại chủ động ra tay, có ý nghĩ muốn ngăn chặn hắn, Hàn Lập lại có chút ngoài ý muốn.
Nhưng trên mặt sát khí chợt lóe, tay áo vung lên. Thanh quang lóe lên, hơn mười khẩu Thanh Trúc Phong Vân Kiếm từ cổ tay áo xé gió bay ra. Tiện tay bắt một đạo pháp quyết đánh ra, mỗi khẩu phi kiếm sau khi khẽ run lên, lập tức lại phân ra vô số đạo kiếm quang, trong nháy mắt vô số kiếm quang đã đem Hàn Lập bao chung quanh, kiếm khí kinh thiên, thoạt nhìn khí thế cực kỳ kinh người.
Hai gã Kết Đan pháp sĩ thấy tình hình này, bị hù dọa đến tim đập chân run, nhưng vẫn kiên trì đến cùng chỉ huy pháp bảo đánh lên.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, hai tay tùy ý điểm chỉ hai cái, các đạo kiếm quang bay ra. Một chút đánh tới phi đao cùng phi xoa rồi đan vào cùng nhau. Thanh quang đại phóng ra, hai kiện pháp bảo này đã bị kiếm quang ép tới gào thét không thôi, linh quang trong nháy mắt bị ép thành một tiểu đoàn.
Về phần biển lửa nọ cuồn cuộn mà đến, chỉ kịp đến bên người Hàn Lập mấy trượng thì gặp vô số kiếm quang, lập tức hóa thành hư không.
Bây giờ không phải lúc cùng đám pháp sĩ này dây dưa, Hàn Lập cũng không có ý lưu thủ, miệng hô nhẹ một chữ “Đi”, hơn trăm đạo kiếm quang đột nhiên quang mang đại phóng, đồng thời bắn nhanh ra.
Phô thiên cái địa thanh quang, đồng thời hướng tới mỗi một pháp sĩ đánh tới.
Trúc Cơ Kỳ pháp sĩ, mặc dù đều tế ra pháp kỳ trong tay muốn ngăn cản, nhưng thanh sắc kiếm quang vừa đánh xuống xuống những người này đã bị đánh thành thịt nát. Ngay cả một tia cơ hội đào tẩu cũng không có.
Nhưng hai gã Kết Đan pháp sĩ nọ thấy nhiều kiếm quang hướng bọn họ bay tới như thế thì sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Bọn họ gan lớn như thế nào cũng không dám ngăn cản công kích kinh người như thế, không cần suy nghĩ đều hóa thành một đạo độn quang. Hướng phương hướng trái ngược phi độn mà chạy,.
Hàn Lập thấy vậy, trong mắt hàn quang chợt lóe.
Hai tay kết ấn, hai phiến kiếm quang bay vụt về hướng hai người bọn họ, sau một trận thanh minh thì bỗng nhiên liên kết cùng nhau, các kiếm quang pháp lực liên kết cùng nhau, độn tốc chợt nhanh hơn phân nửa.
Đáng thương hai gã Mộ Lan pháp sĩ vừa mới bay ra hơn hai mươi trượng thì đã bị kiếm quang phát sau mà đến trước hoàn toàn bao lại.
Mặc dù bọn họ liều mạng thúc dục hộ thể bảo khí, tay phát ra các loại linh thuật muốn chống đỡ một chút, nhưng sau khi thanh quang rơi xuống. Vô luận linh thuật hay là hộ thể bảo khí, tất cả đều trong nháy mắt hóa thành hư không.
Hai người ngay cả cổ họng cũng không kịp kêu một tiếng, thân hình đã bị chúng kiếm quang chém thành vô số mảnh. Nguyên thần đồng dạng không có cơ hội độn ra, trực tiếp tan rã dưới kiếm quang.
Nhưng ngay sau lúc Hàn Lập mới đắc thủ, phía trên bầu trời truyền đến một thanh âm nổi giận, tiếp theo một đạo hoàng mang chói mắt từ trên trời phi xuống, tốc độ vô cùng nhanh.
Hàn Lập thần sắc vừa động, sau lưng tiếng sét đánh vang lên, Phong Lôi Sí trong phút chốc triển khai.
Ngân quang chợt lóe, thân ảnh đã biến mất vô tung vô ảnh.
Nguyên bản hoàng mang đang bay vụt xuống vừa thấy cảnh này, không khỏi ngưng trệ một chút, quang hoa sau khi thu liễm, môt người mặc hoàng sam không râu hiện ra giữa không trung, ngoài mặt mặc dù đầy vẻ giận dữ, nhưng sâu trong ánh mắt lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người này đúng là Mộ Lan nhân Đại Thượng Sư, hắn nguyên bản muốn phối hợp với pháp sĩ khác, trên trời cao cùng vài tên Thiên Nam nguyên anh tu sĩ giằng co, khi nhận được tin của tộc nhân truyền đến, lập tức thoát thân bay đến.
Động tác mặc dù rất nhanh nhưng cũng chỉ kịp chứng kiến hai gã tộc nhân bị thanh sắc kiếm quang chém chết, tự nhiên cực kỳ cuồng nộ.
Một người trong đó là thân truyền đệ tử của hắn, được hắn coi như là con cháu.
Nhưng Hàn Lập đột nhiên biến mất không thấy, đột nhiên giật mình, lập tức nhớ tới một nhân vật tu sĩ tại Thiên Nam cực kỳ lợi hại, vội vàng khắc chế oán độc trong lòng, thần thức tập trung dò xét mọi nơi không ngừng.
Ngân quang sau lưng chợt lóe, Hàn Lập thân hình lại hiện lên.
“Đi chết đi!”
Cảm ứng được Hàn Lập hiện lên, lão giả không cần suy nghĩ thân hình quay tròn vừa chuyển, giương tay, một khối tứ phương pháp bảo hung hăng đánh tới hướng Hàn Lập.
Bảo khí này vừa rời tay, hoàng quang đại phóng, trong nháy mắt hóa thành một khối cự chuyên hơn mười trượng, tiếng gió rít ào ào đồng thời từ pháp bảo truyền ra, thanh thế cực kỳ kinh người.