Nhưng Lăng Hàn lại cười ha ha nói:
– Có mấy người, càng nhường nhịn, bọn họ càng cảm thấy chúng ta dễ ức hiếp! Ngày hôm nay hai người kia, ta giết định!
Vèo, hắn giết tới Tiên Vu Đông Minh.
– Chuyện cười, ở trước mặt ta còn muốn hành hung?
Tiên Vu Thành cười gằn, hắn là Thiên Nhân Cảnh cấp cao, dưới Phá Hư Cảnh hầu như vô địch. Hắn hoành thân chặn lại, muốn ngăn đường đi của Lăng Hàn.
Nhưng vào lúc này, trên người Lăng Hàn xuất hiện tia sét, bắn ra, thân hình của hắn bỗng nhiên gia tốc, trong sát na liền biến mất khỏi tầm mắt của Tiên Vu Thành.
Thật nhanh!
Tiên Vu Thành kinh ngạc thốt lên, làm sao sẽ nhanh như vậy, tên này thực là Hoá Thần Cảnh sao? Không xong! Hắn thầm nói, đột nhiên xoay người lại, nhất thời biến sắc, quả nhiên, Tiên Vu Đông Minh đã rơi xuống trong tay Lăng Hàn.
Quá kinh người, Tiên Vu Đông Minh tốt xấu gì cũng là Hoá Thần Cảnh đỉnh cao, cảnh giới còn cao hơn Lăng Hàn, làm sao sẽ một chiêu liền áp chế?
Nhân tộc này… quá siêu phàm.
– Khốn nạn, mau thả ta ra!
Tiên Vu Đông Minh giẫy giụa kêu lên, trước đó hắn căn bản không đề phòng, một là không nghĩ tới thực lực của Lăng Hàn mạnh như vậy, hai là không nghĩ đến có Tiên Vu Thành ra tay còn để Lăng Hàn giết tới.
Trong lúc vội vàng hắn chỉ kịp nhấc tay, kết quả là bị Lăng Hàn hạn chế.
Nhưng hắn không sợ, hắn là thiên kiêu của Tiên Vu tộc, minh châu trên vương miện, chỉ là một Nhân tộc thấp kém dám tổn thương hắn sao? Không sợ cường giả Hải tộc điều động, san bằng quốc gia nho nhỏ này sao?
Hắn phẫn nộ, chỉ cần hắn thoát thân, nhất định phải tàn nhẫn giẫm đầu của Lăng Hàn, để đối phương nhận hết khuất nhục, lúc này mới chém đầu của đối phương, dùng để làm ghế ngồi.
– Mau thả người!
Tiên Vu Thành cũng quát, hắn sợ Lăng Hàn dưới cơn thịnh nộ làm ra sự tình ngọc đá cùng vỡ.
Vạn Lăng Hàn gộp lại cũng không sánh bằng một ngón tay của Tiên Vu Đông Minh, sao có thể đồng quy vu tận.
Lăng Hàn cười gằn, trong tay phải bắn ra nguyên lực, xâm nhập cơ thể của Tiên Vu Đông Minh, vừa nói:
– Thả muội muội ngươi a, trẫm đã nói qua, người phạm thiên uy, mặc kệ người nào… chém!
– A…
Tiên Vu Đông Minh kêu thảm thiết, hắn phát hiện ý chí võ đạo của mình đang bị tiêu diệt!
Đối phương là muốn phế bỏ mình!
Nhưng thật đáng sợ, rõ ràng tu vi của đối phương không bằng mình, tại sao có thể tiêu diệt ý chí võ đạo của mình? Cái này hoàn toàn là nghiền ép cao hơn một cảnh giới!
– Chết!
Con mắt của Tiên Vu Thành đỏ bừng, nếu để Lăng Hàn phế bỏ Tiên Vu Đông Minh, hắn về đến gia tộc cũng sẽ bị trị tội, sống không bằng chết! Hắn nhất định phải ra tay, đây là truyền nhân xuất sắc nhất của Tiên Vu gia.
Tay phải của Lăng Hàn rung lên, thẻ thẻ thẻ… xương cốt cả người Tiên Vu Đông Minh vang rền, bị hắn đập vỡ tan, thành một kẻ tàn phế. Hắn tiện tay ném Tiên Vu Đông Minh qua một bên, nghênh về phía Tiên Vu Thành.
– Đáng chết! Đáng chết!
Tiên Vu Thành sát khí như sôi, tuy Tiên Vu Đông Minh còn chưa chết, nhưng cả người mềm nhũn như sợi mì, hiển nhiên xương đứt đoạn, ý chí võ đạo trên người biến mất, dù cho lấy linh dược chữa khỏi cũng là đại thương, thậm chí mất hết tiềm lực, phai mờ thành hạng người xoàng xĩnh.
Hắn làm sao cũng tránh không được trách nhiệm, ngẫm lại mình có khả năng bị trách phạt, hắn tự nhiên phát điên.
Giết Nhân tộc này! Giết giết giết!
Lăng Hàn và Tiên Vu Thành đối oanh, oành, hoàng cung lập tức bị đánh nổ, nhưng Lăng Hàn cũng mang theo Tiên Vu Thành lên trời cao, đối phương ở đây có thể ra tay không kiêng kị, nhưng Lăng Hàn không được.
Thể phách của hắn quá mạnh mẽ, liều mạng bị đối phương oanh mấy đòn, nhưng lù lù bất động.
– Nhân tộc đáng chết, hôm nay không chỉ ngươi chết, toàn bộ hoàng triều này cũng phải chôn cùng ngươi!
Tiên Vu Thành uy nghiêm đáng sợ nói.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
– Ngày hôm nay sẽ chết ở chỗ này, chỉ có hai người các ngươi!
—————