“Cô đến phòng sách với tôi một chút.” Xuống xe, ông cụ Nguyễn trực tiếp nói với Tô Khiết.
Tô Khiết ngây người, trên mặt có vài phần ngạc nhiên, có căng thẳng, đương nhiên đều là Tô Khiết đang cố ý diễn ra mà thôi.
Ông cụ Nguyễn nhìn một loạt phản ứng này của Tô Khiết, tâm tình càng phức tạp hơn.
“Những công ty khác của Nguyễn Hạo Thần con đều biết sao?” Khi hai người vào trong phòng sách, ông cụ Nguyễn hỏi thẳng cô, lúc này ánh mắt ông ta nhìn vê phía Tô Khiết rõ ràng có phần nghiêm khắc, ông tưởng rằng dưới ánh mắt này của ông, Tô Khiết tuyệt đối sẽ không dám nói dối.
“Con cũng không biết hết, anh ấy chỉ đưa con đến nước R, con chỉ biết một chút tình hình bên đó.” Thực ra, Tô Khiết cũng không cần nói dối, đương nhiên Tô Khiết nếu như thật sự muốn nói dối, cũng không thể bị ông cụ Nguyễn dọa sợ, ông cụ Nguyễn cũng không thể nhìn ra được.
“Lẽ nào nó không giấu con sao?“ Ánh mắt của Ông cụ Nguyễn híp lại, Nguyễn Hạo Thần phát triển nhiều công ty như vậy, ông đến bây giờ mới biết, nó giấu ông, tại sao lại không giấu người phụ nữ này?
Nguyễn Hạo Thần tin tưởng người phụ nữ này đến thế ư?
“Không có, anh ấy đi đâu cũng dẫn con đi, thực ra con cũng không hiểu những thứ này, không muốn ra ngoài với anh ấy, quá mệt, nhưng anh ấy cứ một mực dẫn con đi cùng.” Tô Khiết nói những lời này đều là thật, bình thường cô cũng từng oán than với Nguyễn Hạo Thần như vậy, nhưng lúc này nói với ông cụ Nguyễn như thế đương nhiên là có dụng ý khác.
Cô muốn để cho ông cụ Nguyễn biết, Nguyễn Hạo Thần tin tưởng cô, không hề phòng bị với cô.
Chỉ cần như vậy, sự việc mới có thể càng thuận lợi hơn.
Thực ra cô cảm thấy Nguyễn Hạo Thần dường như không phòng bị cô gì hết.
Ông cụ Nguyễn có chút tức giận, điều này chứng tỏ Nguyễn Hạo Thần tin tưởng cô, người phụ nữ này còn không biết tốt xấu, còn than mệt?
Những chuyện này, Nguyễn Hạo Thần lại luôn giấu ông, ông không biết gì cả.
Ông nhìn Tô Khiết, có chút khó chịu hỏi: “Mấy lần nó đi công tác là vì công ty riêng của nó sao?”