“Mang thai? Cô gầy gò như vậy, sao có thể mang thai được?”
Bà mẹ cau mày, bán tín bán nghỉ.
“Xem ra chị vẫn chưa biết tôi là ai. Tin tức.
tôi mang thai đã ầm ï khắp nơi. Tôi không quan tâm chị có tin hay không, dù sao chị cũng phải xin lỗi tôi”
“Xin lỗi thì xin lỗi!”
“Cậu nhóc xin lỗi trước.”
Người mẹ hơi tức giận và giục đứa trẻ nói xin lỗi.
Đứa trẻ không quan tâi này một cách ngạo mạn, con rô bốt Optimus Prime.
“Được rồi, mẹ sẽ mua cho con. Tôi cũng xin lỗi cô, được chưa? Thời gian của mỗi người đều là vàng là bạc, vì vậy đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.
Sau đó, giục trẻ rời đi.
“Chờ một chút, chưa được, xin lỗi lại, đến khi nào đúng thái độ mới được.”
“Này? Cô hết chuyện chưa! Có cần phải tính toán với một đứa trẻ như vậy không?”
“Con chị không hiểu chuyện đã đành, đến chị cũng không hiểu sao?” Cố Ngọc Vy không nhịn được liền chen vào nói, thật hiếm gặp người phụ huynh nào vô lý như vậy.
“Mẹ, con muốn đi ăn kem, con đi mua máy bay không người lái, và mua Transformers, nhanh lên mẹ!”
và nói ra ba từ.
còn đòi thêm một Đứa trẻ vừa đánh vừa véo vào đùi mẹ, hình như đã quen với việc này ở nhà.
Người mẹ rõ ràng rất đau, khuôn mặt nhăn nhó xấu xí, nhưng cô ta vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười và nói đồng ý.
“Được rồi, tôi xin lỗi cô, được chưa? Đừng bắt bẻ nữa, được không?”
Hứa Trúc Linh cau mày khi nghe thấy điều này.
Thế nào là dạy đi dạy lại, đại khái nó là như vậy.
Người mẹ có vấn đề, con cái đương nhiên cũng có vấn đề.
Mọi người là người lớn, trẻ con không hiểu chuyện, chẳng lẽ người lớn cũng không hiếu.
chuyện sao?
Không thể giao tiếp với phụ huynh, Hứa Trúc Linh không muốn làm chuyện đàn gảy tai trâu.
Đứa trẻ này ở nhà đã quen thói nuông chiều, muốn làm gì thì làm.
Nhưng một khi ra ngoài xã hội, ai sẽ bao dung nó?
Trong tương lai sẽ có nhiều gian nan.
Cô cũng không mất thời gian làm chuyện đàn gảy tai trâu với người mẹ này, nên để cô ta rời đi Cố Ngọc Vy cau mày nói: “Sao lại để họ đi dễ dàng vậy? Rõ ràng là họ làm sai. Cho dù cậu không mang thai, nhưng nếu ngày thường đụng phải cậu, cũng là chuyện lớn”
“Cậu xem bộ dáng của mẹ cậu bé, có thể nói lý không? Còn mong đợi thái độ của đứa nhở? So đo với loại người này thật lãng phí thời gian mà”
“Vậy tôi đưa cậu đến bệnh viện, tôi không yên tâm được, lát nữa anh tôi đến, anh ấy nhất định sẽ đánh chết tôi”
Hứa Trúc Linh chột dạ, dù sao cô ấy cũng là bác sĩ.
Cô liền xua tay, nhảy dựng lên, tỏ vẻ không Sao cả.
“Phụ nữ mang thai không được nhảy nhót, mau đứng nghiêm chỉnh”
Hứa Trúc Linh lập tức ngoan ngoãn đứng yên, cảm thấy bà bầu thật sự đáng thương.
Cái này không được làm, cái kia không được làm, thời gian mười tháng như cầm tù.
Hai người thanh toán và đi ra ngoài, bên ngoài là một quảng trường lớn, mọi người qua lại đông đúc.
Buổi trưa nẳng rất ấm, có rất nhiều người tắm nắng trên quảng trường.
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng vo ve.
Một chiếc máy bay không người lái đập thẳng vào mặt cô.
Trong lúc mất cảnh giác, Hứa Trúc Linh không thể né được, sợ hãi đến mức liên tục lùi lại.
May mà Cố Ngọc Vy đã phản ứng nhanh, dùng tay chém một phát.
Chiếc máy bay không người lái rơi xuống.
đất và vỡ nát.
Hứa Trúc Linh không biết phía sau còn có một bậc thềm, cuối cùng ngã xuống cái bịch.
Đau…
Mông như muốn rã rời Cố Ngọc Vy vội vàng đỡ cô dậy, nói: “Cậu không sao chứ? Bụng, bụng sao rồi?”
“Bụng… bụng không đau mà mông đau Mông đau như muốn rụng rời!
“Không được, phải gọi cứu thương, cậu ở yên đây, không được nhúc nhích”
Cố Ngọc Vy biết các biện pháp sơ cứu khẩn cấp và yêu cầu cô ôm bụng nằm xuống, tìm một tư thế thoải mái.
Sau đó, nhanh chóng gọi điện cho bệnh viện và Cố Thành Trung, giọng điệu gấp gáp, cũng không nói rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói Hứa Trúc Linh xảy ra chuyện.
Ngay khi Cố Thành Trung nhận được điện thoại, tim anh khẽ run lên và nhanh chóng qua đó.
Đúng lúc này, đứa trẻ lao tới giật điện thoại của Cố Ngọc Vy và ném xuống đất. “Cô làm hỏng máy bay không người lái của cháu, cô là người xấu”