“Đám súc sinh các người, dừng tay!!”
Sắc mặt của Thạch Văn Bỉnh tái xanh, vội vàng đứng dậy lao ra ngoài, tiếng gầm xé họng, nhưng có tác dụng rồi sao? Vì quá muộn rồi.
“Scarlett ~ ~!!!”
Nhìn bóng lưng của Thạch Văn Bỉnh, thấp thoáng có thể cảm nhận được, trong đầu của anh ta có đôi sừng đang mọc lên.
Trong đại sảnh, tiếng la hét chói tai vẫn tiếp tục.
Những phú hào đó cũng không vội rời đi, ai nấy ngồi xuống, từ từ thưởng thức vở kịch đời người.
Tân Uẩn nhìn mà mặt đỏ tía tai, kéo cánh tay của Giang Nghĩa: “Chúng ta có thể đi chưa? Ngồi ở đây không thoải mái, tôi không muốn ở đây nữa.”
“Được. Chúng ta đi thôi.”
Giang Nghĩa đứng dậy, mang theo chiến lợi phẩm của mình, cùng với Tân Uẩn, Tân Tử Dân rời khỏi hội trường buổi đấu giá.
Ác giả ác báo.
Tính tới tính lui tính chính mình.
Đám người Giang Nghĩa thắng lợi trở về, chuyến đi KTV Tụ Tinh lần này, bọn họ thu hoạch phong phú, đương nhiên điều khiến người ta phấn khích nhất vẫn là bản thân Thạch Văn Bỉnh tự chơi xỏ mình.
Ngoài miệng Tân Uẩn không nói, nhưng trong lòng rất vui.
Từ trước tới giờ cô ta đều bị Thạch Văn Bỉnh ‘bắt nạt’, hôm nay còn cảm nhận được sự hăm dọa của Thạch Văn Bỉnh, bây giờ thì tốt rồi, coi như nhìn thấy đối phương chịu trừng phạt.
Ác giả ác báo, câu nói này không sai tẹo nào.
Một nhóm ba người đi ra ngoài, rời khỏi KTV.
Tân Tử Dân cười ha ha nói: “Hôm nay thật sự quá gây nghiện, đầu tiên là khiến Thạch Văn Bỉnh bỏ oan tiền mua đồ giả, lại có được Biển Thước thần châm mà chúng ta muốn, cuối cùng còn ngoài ý muốn có được một lá gan. Trước khi cô đi, còn nhận được đại lễ, cho chúng ta nhìn thấy một vở kịch lớn của Scarlett, ha ha ha, quá đã, quá đã!”