– Bọn họ… hiện ở đâu?
Hồ lão thái gia cười lạnh nói:
– Một đời của lão phu, chưa từng bị ai uy hiếp. Muốn bắt người trong tộc của lão phu làm con tin, Tô gia thật quá coi thường Hồ gia ta rồi. Trong lúc này, trong đôi mắt của vị gia chủ của Hồ gia này, lộ ra vẻ giận giữ vô cùng.
Hàn Mạc nhìn vẻ mặt này của lão, lòng như nghẹn lại, dường như đoán được chuyện gì.
– Lão phu đột phá vòng vây trốn khỏi phủ đệ, lập tức triệu tập nhân thủ, lúc đó toán sát thủ đó đã đem những người quan trọng của Hồ gia ta rút khỏi phủ. Nhưng sao lão phu có thể để chúng thoát khỏi, đệ tử của Hồ gia, luyện võ từ nhỏ, không phải gia tộc nào cũng sánh kịp.
Rõ ràng lão vẫn chưa nguôi giận, biểu hiện rất kích động:
– Ba trăm đệ tử, đuổi giết dọc đường, chưa đến rạng sáng, đã giết sạch sào huyệt của bọn sát thủ không chừa một tên.
Trong lòng Hàn Mạc biết, trận đuổi giết đêm qua, nhất định rất kinh hoàng, nhẹ giọng hỏi:
– Những người trong tộc bị toán thích khách bắt thì sao?
– Ba vị trưởng lão đã chết, bà ngoại ngươi…!
Nói đến đây, gương mặt Hồ lão thái gia vô cùng bi thương, trong chớp mắt lại kiên cường nói:
– Có đôi khi không thể tránh được có người chết!
Hàn Mạc buồn bã.
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt hắn Hồ lão thái gia là người thân thiện dễ gần, không ngờ trong lúc quan trọng, ông lại cứng cỏi thế này, thậm chút có chút vô tình.
Đứng đầu một tộc, thật không đơn giản.
– Đêm qua lão phu liền chạy đến đây.
Hồ lão thái gia nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói:
– Mạc nhi, trong kinh có biến, cần phải giúp vua bình loạn, Thái tử đang ở biên quan, lần này lão phu đến trước, là mời Thái tử hồi kinh dẫn quân quay về bình loạn… Ta đã truyền lệnh xuống dưới, quân thế gia của Hồ tộc đang tập kết hai ngày này, tập trung khoảng bảy tám ngàn binh mã, không nói chơi đâu.
Ngừng một lúc nói: – Ta nghe nói Tô gia tạo phản dường như binh lực cũng không nhiều. Co dù tập trung quân thế gia của Tô gia, thì binh lực cũng không quá lớn mạnh. Ở đây ngươi có năm nghìn Ngự Lâm Quân, cộng thêm Thái tử điều động quân Tây Bắc, mấy cánh quân tập trung một chỗ, nhất định có thể dẹp loạn binh trong kinh!
Hồ lão thái gia chỉ nghĩ binh biến trong kinh là do Tô gia mưu phản, tuy rằng lão cảm thấy kì quặc vì sao Tô gia lại làm một chuyện liều lĩnh như vậy, nhưng lão không thể ngờ rằng, chủ mưu của cuộc binh biến lần này, lại chính là Thái tử.
Hàn Mạc trong lòng thở dài, chỉ sợ không mấy người nghĩ đến Thái tử chính là kẻ chủ mưu của cuộc binh biến này?
Chỉ có điều lúc này hắn không tiện giải thích, cũng là đang lo lắng về Đông Hải:
– Ông ngoại, nếu bọn họ đã xuống tay như vậy. Liệu có phải là các quận khác… cũng đồng loạt bị công kích?
Hồ lão thái gia thở dài, lắc đầu nói:
– Một khi bọn chúng đã lên kế hoạch, chắc chắn không chỉ đối phó với một mình Hồ tộc ta.
Hàn Mạc im lặng một lúc, cho gọi Tiếu Mộc, căn dặn:
– Ngươi đi gặp Chỉ huy sứ trại Cung Thần Doanh Lăng Vân , chỉ nói với y, ta đã về trại. Đại tướng quân có chuyện giao phó, kêu y tốc hành đến đây!
Tiếu Mộc chắp tay lĩnh mệnh mà đi.
Hàn Mạc lúc này mới nói với Hồ lão thái gia:
– Ông ngoại, theo tin tức truyền tới, hai doanh làm loạn là Phượng Tường doanh và Hỏa Sơn Doanh. Phượng Tường doanh khống chế thành Đông, Hỏa Sơm doanh phong tỏa Cửu Môn, ông không cảm thấy kì lạ sao?
Hồ lão thái gia cau mày, dường như hiểu ra chuyện gì, hạ giọng nói:
– Mạc nhi, không lẽ ngươi muốn nói…!
Hàn Mạc không đợi Hồ lão thái gia nói hết, đã hạ giọng nói:
– Thái tử đã mất tích!
– Mất tích?
Hồ lão thái gia giật mình.
Hàn Mạc gật đầu nói:
– Phải!
Hồ lão thái gia đột nhiên đứng dậy, cặp mắt sáng lên tiến về phía trước trầm giọng nói:
– Nói như vậy…có thể y đã trở về kinh? Nói xong, lập tức lắc đầu:
– Không thể… không thể…!
Đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén:
– Không lẽ y đến Tây Bắc là muốn đoạt binh quyền?
Trong lòng Hàn Mạc lập tức vô cùng khâm phục, lão hồ ly quả là lão hồ ly, nói không quá ba câu, đã nhìn thấu vấn đề quan trọng.
Hồ lão thái gia từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hàn Mạc, giọng điệu trầm ngâm: – Nếu việc binh biến trong kinh có liên quan đến Thái tử… Thái tử đến đây, chỉ có thể là muốn đoạt binh quyền. Chỉ cần nắm được binh quyền của Tây Bắc, mới lý giải được việc y phát động binh biến trong kinh. Nếu chưa nắm được binh quyền Tây Bắc thì Thái tử và Tô gia không dám to gan như vậy… Không sai. Không có quân Tây Bắc trợ lực, Tô gia phải hiểu rằng, chỉ dựa vào hai doanh Ngự Lâm Quân sẽ nhanh chóng bị tiêu diêt…!
Hàn Mạc lẳng lặng nhìn ông ngoại, cũng không nói lời nào.
– Chỉ có điều… !
Hồ lão thái gia quay đầu nhìn Hàn Mạc:
– Muốn đoạt binh quyền trong tay Tiêu Hoài Ngọc, đó không phải là chuyện quá xa vời sao? Quân Tây Bắc xem Tiêu Hoài Ngọc như thần thánh, không có tiếng nói của Tiêu Hoài Ngọc, Thái tử không thể điều động một binh một tốt của quân Tây Bắc!
Trong lòng Hàn Mạc lại nghĩ có nên đem chuyện Tiêu Hoài Ngọc đã chết cùng với binh phù quân Tây Bắc nói với Hồ lão thái gia, nhưng nghĩ kĩ lại, lúc này tốt nhất không nên nói.
Cho dù hai người là cốt nhục thâm tình, nhưng trong lúc này, binh quyền chưa tới tay chuyện gì cũng có thể xảy ra, một bước cũng phải cẩn thận.
Hồ lão thái gia đúng là ông ngoại của hắn, nhưng cũng là gia chủ của Hồ gia.
Hồ lão thái gia trong lòng vô cùng hoài nghi, suy nghĩ rất lâu, nhưng không thể hiểu được, cuối cùng nói:
– Mạc nhi, cho dù Thái tử thế nào, Tiêu Hoài Ngọc là người rất chính trực. Trong kinh nổi loạn, y nhất định ngồi yên không quản, ngươi cùng ta đi gặp Tiêu Hoài Ngọc mời y điều binh về kinh bình loạn!
Chính lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng chân đi trên tuyết, liền nghe tiếng Tiếu Mộc cung kính nói:
– Đại nhân, Lăng chỉ huy sứ đến!
Hàn Mạc lập tức đứng dậy, nói:
– Mời vào!
Tiếu Mộc và Lăng Vân kẻ trước người sau bước vào, đầu tiên Lăng Vân chắp tay chào Hàn Mạc, sau đó trông thấy Hồ lão thái gia đứng kế bên, y cũng nhận ra ngay. Dù sao Hồ lão thái gia cũng là thủ lãnh một gia tộc quyền quý ở quận Lâm Dương. Thành Lâm Dương cách quận Lâm Dương không xa, Hồ lão thái gia cũng thường xuyên đem rượu thịt đến thưởng cho quân Tây Bắc, chỉ là xuất hiện trong lúc này, làm Lăng Vân cảm thấy bất ngờ, y biết rằng tuy lão không phải quan viên, nhưng cũng là nhân vật có tiếng trong nước Yến, vội chắp tay:
– Thái gia!
Hàn Mạc đi thẳng vào vấn đề nói:
– Lăng chỉ huy sứ, trong kinh… có phản loạn!