Thấy ám kình có hiệu quả, Nhiếp Vân cũng thở ra một hơi.
– Việc này không có khả năng… Phòng ngự sư là vô địch…
Sắc mặt Ứng Long biến thành dữ tợn, khó mà tin mình bị một kiếm đánh trọng thương.
– Không có gì không có khả năng, ngã xuống đi, chỉ cần ngã xuống thì ngươi sẽ được giải thoát.
Hai mắt nheo lại, Nhiếp Vân vận dụng thiên phú Huyết Đồng và thiên âm sư, ngay lúc này một ánh mắt như mê hoặc linh hồn tiến vào trong đầu Ứng Long.
Nếu không thể giết hắn trước hết làm hắn bất tỉnh trước và bắt lấy.
Huyết đồng sư, thiên phú khôi lỗi của Yêu tộc, có thể gạt bỏ linh hồn biến thành khôi lỗi, thiên phú linh hồn của thiên âm sư nói một câu thành sấm, khó lòng phòng bị, hai đại thiên phú cùng thi triển, tương đương thi triển linh hồn công kích cường đại, đừng nói Ứng Long hiện tại có cảnh giới linh hồn thấp hơn Nhiếp Vân, cho dù cùng cấp bậc, hai đại thiên phú đặc thù đồng thời thi triển cũng đủ làm hắn đau khổ.
– Đúng, ngã xuống, ngã xuống sẽ đạt được giải thoát.
Chấn động xâm nhập trong óc, quả nhiên Ứng Long trúng thôi miên, hai mắt ngốc trệ, thì thào tự nói, thân thể sáng ngời, muốn té trên mặt đất, nương theo linh hồn trợ giúp, kim quang phòng ngự trên người ảm đạm, tùy thời sẽ bị dập tắt.
– Nếu tiếp tục như vậy không thể kiên trì, phòng ngự sư hình thái thứ ba thật đáng sợ.
Thấy một trăm trọng ám kình đánh xuống, Ứng Long chỉ phun máu tươi, cũng không có trực tiếp té xuống mặt đất, thiên âm sư, huyết thống hai đại thiên phú đồng thời thi triển, đối phương có thể kiên trì một hồi, Nhiếp Vân cũng cảm thấy tim đập nhanh.
Trước khi hắn đột phá, Ứng Long cũng không phải là đối thủ của mình, hiện tại cho dù thân thể hay pháp lực đều có tiến bộ nhảy vọt, thi triển một trăm trọng ám kình, cường giả Nạp Hư Cảnh sơ kỳ cũng phải tránh né phong mang, rồi sau đó người không né không tránh chọi cứng nhưng còn có thể nói chuyện bình thường, trúng linh hồn công kích không bị hôn mê, phòng ngự sư hình thái thứ còn chưa thể bảo toàn linh hồn và nội tạng, cũng làm toàn thân cường đại hơn không ít, thậm chí không kém gì Kim Cương Lưu Ly Thể tứ trọng!
Đáng sợ!
– Ngã xuống đi!
Nhiếp Vân thi triển thiên phú thiên âm, trong lời nói mang theo lực lượng linh hồn công kích.
– Ngã xuống… Ngã xuống… Không được, phòng ngự sư linh hồn phòng ngự, ngăn cản!
Vào lúc Ứng Long sắp ngã xuống đất, đột nhiên hai mắt trợn tròn, Nhiếp Vân đã cảm thấy thiên âm sư tản mát ra linh hồn công kích bị một đạo hào quang hình tròn ngăn cản bên ngoài, rốt cuộc không cách nào đâm thủng.
– Phòng ngự sư linh hồn phòng ngự?
Nhiếp Vân sững sờ.
– Dám dùng linh hồn công kích, đây là ngươi bức ta!
Ngăn cản linh hồn công kích, Ứng Long tỉnh táo hắn nhớ tới chuyện vừa rồi cho nên nội tâm hoảng sợ, sắc mặt dữ tợn và bàn tay mở ra, một ngọc phù xuất hiện trong tay của hắn.
– Sớm biết có ngày hôm nay, Huyễn Thiên Thủ nhất định sẽ tìm được ta, cho nên,ta sớm cầu khẩn tông chủ luyện chế cho ta một tấm phù lục Nạp Hư Cảnh phù, ta vẫn không cam lòng vận dụng phù lục, là ngươi bức ta.
– Phù lục Nạp Hư Cảnh?
Đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại.
Thực lực Vân Huyên làm hắn tràn đầy cảm xúc, nàng luyện chế phù lục, thực lực của hắn hiện tại không thể ngăn cản, một khi kích hoạt hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
– Không thể để hắn kích hoạt phù lục, nhất định phải bắt lấy phù lục tới tay.
Trong nội tâm lo lắng la lên,bởi vì tâm tình lo lắng cho nên Nhiếp Vân đột nhiên cảm thấy thời gian không gian như co lại cự ly ngắn, bàn tay đưa tay về phía trước sau đó nắm lấy phù lục vào trong tay.
– Cái gì? Phù lục của ta? Ngươi cũng có thiên phú thần thâu, điều đó không có khả năng!
Ứng Long ý định mở phù lục ra, hắn lại cảm thấy trong tay trống trơn, chỗ dựa duy nhất nằm trong tay đối phương, nhìn thấy tình cảnh như thế làm đầu óc của hắn như nổ tung.
– Ân? Tới?
Chẳng những Ứng Long nổi điên, Nhiếp Vân cũng có phần khó hiểu.&