Anh nhìn thấy Bạch Thư Hân thì luôn cảm thấy mắc nợ nên luôn muốn làm chút gì đó để bù đắp.
Anh đi theo phía sau bọn họ, thật sự không nói một lời nào. Bọn họ đi siêu thị, anh đi phía sau đẩy xe, đến khi thanh toán anh cũng chủ động chi tiền. Mua xong thì nhanh chóng chuyển xuống xe rồi lại quay lại.
Bọn họ đi mua quần áo, Hứa Minh Tâm có vẻ không hứng thú lắm. Mỗi tháng Cố Gia Huy đều bảo chú An đưa quần áo mới đến cho cô. Giá cả của những món để cũng không rẻ nên cô cố mặc nhiều một chút thì mới không cảm thấy mình đang lãng phí.
Bây giờ đầu tháng 4, sắp vào mùa hè nhưng thời tiết đã vô cùng nóng nực.
Bạch Thư Hân muốn mua một chút đồ mùa hè, Hứa Minh Tâm cũng giúp cô lựa chọn một chút.
“Cái này thế nào?”
“Đẹp lắm, đẹp lắm! Thư Hàn mặc cái gì cũng đẹp.”
Hứa Minh Tâm gật đầu liên tục.
“Ầy, xem ra tớ đi cùng sai người rồi.”
“Là thật đấy… thật sự rất đẹp… anh cũng thấy.”
Ôn Mạc Ngôn im lặng từ nãy đến giờ bỗng đột nhiên lên tiếng, sắc mặt có vẻ hơi bối rối, anh xấu hổ nói với hai cô.
Bạch Thư Hân xong khi nghe xong thì không khỏi cảm thấy kỳ quái, cô ngẩng đầu nhìn lên.
Ôn Mạc Ngôn nhìn thẳng và ánh mắt của cô, không hiểu vì sao trái tim anh tự nhiên run lên. Anh nhanh chóng rời ánh mắt đi chỗ khác rồi cúi đầu nhìn xuống.
Bạch Thư Hân cảm thấy rất khó hiểu, cô giống như hồng thủy hay nước lũ sao mà mới nhìn cô một cái mà cúi mặt luôn xuống như vậy là có ý gì?
Vì mọi người ở đó đều cảm thấy đẹp nên Bạch Thư Hân quyết định mua món đồ đó.
Cô chọn thêm mấy bộ nữa rồi bảo nhân viên bán hàng gói lại. Đúng lúc sắp thanh toán thì không ngờ Ôn Mạc Ngôn tiến lên trước giúp cô trả tiền.
“Anh định làm gì vậy?”
“Giúp… giúp em trả tiền…”