Chữ “Lạc” trên ngọc bội đã được khắc lên từ mấy năm trước, chữ “Ji” là được khắc lên từ lúc Trác Thương Ngân để Bek Ji trở thành người thừa kế tương lai của Long tộc, chồng của Lãnh Lạc.
Lãnh Lạc không nói ra được những lời này, cũng không muốn nói! Vì không để Đông Phương Hạ cứ hỏi mãi chuyện này, cô lấy ra cuốn bí pháp mà sáng sớm Trác Thương Ngân đưa cho mình, đưa cho Đông Phương Hạ.
Phát hiện ra Lãnh Lạc đánh trống lảng, Đông Phương Hạ không hỏi thêm nữa. Phản ứng của Lãnh Lạc đã nói với anh rằng miếng ngọc bội trong tay anh chính là tín vật đính ước giữa anh và cô ấy.
Lãnh Lạc có lòng thì anh cứ nhận trước vậy. Vừa cất miếng ngọc bội đi thì Đông Phương Hạ nhìn thấy Lãnh Lạc đưa cho mình một quyển sách, bèn bất mãn kêu lên:
“Không phải chứ, người đẹp Lãnh! Rốt cuộc cô muốn tôi phải luyện công nhiều đến mức nào đây? Cái mà cô đưa tôi tối qua, tôi còn chưa lĩnh ngộ được một phần mười, mà giờ cô lại đưa nữa rồi!”
Nhìn biểu cảm phiền muộn của Đông Phương Hạ, Lãnh Lạc chuyển lời của Trác Thương Ngân cho anh nghe. Biết quyển sách trong tay Lãnh Lạc là một bộ tâm pháp nội công mà tổ tiên gia tộc họ Trác lĩnh ngộ ra được, Đông Phương Hạ thở dài một hơi.
Bây giờ, gia tộc họ Long hưng thịnh hay suy tàn đều phụ thuộc vào anh, đã thế anh còn phải gánh vác trách nhiệm khôi phục sự thịnh vượng ngàn năm trước của gia tộc họ Trác. Thầy anh giao bí tịch xịn nhất của gia tộc họ Trác cho anh, bảo anh nhớ rồi thì lập tức tiêu hủy, muốn anh hiểu rằng quyển bí tịch ấy quan trọng với gia tộc họ Trác như thế nào. Anh mà xảy ra chuyện bất trắc gì, hoặc không ngăn cản được dã tâm của đại trưởng lão gia tộc họ Long, vậy thì cũng chính là tội đồ của gia tộc họ Trác.
Tội đồ của gia tộc họ Trác? Cái tội này quá lớn, Đông Phương Hạ không gánh nổi. Thầy anh dồn hết tâm huyết và hi vọng vào người anh, sao anh có thể để ông lão thất vọng được.