Hệ thống bây giờ chẳng ưa gì mấy tên ức hϊếp ký chủ, nhất là mấy thằng cặn bã này. Nó chỉ hận không thể khiến bọn chúng nổ banh xác.
Đường Quả nhẹ giọng cười, “Tức cái gì, cứ kệ đi. Thống tử à, mi cứ nghĩ cách dụ nhóc shota kia cho ta đi. Theo như kinh nghiệm của ta, Ba Lần Yêu là hệ thống chính quy, nói không chừng moi được tin tức gì đó có ích.”
[Ký chủ, moi tin từ miệng Ba Lần Yêu chả dễ đâu. Chỉ cần cô cho phép tôi nuốt nó, mọi thứ của nó sẽ là của tôi rồi, tôi còn có thể thăng cấp.]=============
Chương 32 (1156):
Nuốt hệ thống thật là vui!
“Thống tử, ta có một thắc mắc. Ta là người có tam quan chính trực như thế này, sao mi càng ngày càng hư thế hả? Một hai đòi nuốt thống của người ta, người ta chọc mi à?”[A… Không có. Nhưng tôi thấy nuốt hệ thống thích thật mà.] Hệ thống yếu ớt đáp lại.
“Mi có thấy ta chơi chết người không động đến ta không?”
[Không có.] Âm lượng của hệ thống nhỏ dần.“Đấy. Thống của người ta là thống chính quy, có số hiệu, không đụng chạm gì đến mi, mi lại muốn nuốt nó không lý do. Kết bạn để nghe ngóng tin tức không phải vui hơn và đơn giản hơn à?”
[Nhưng nhỡ nó không nói thì sao?]“Vậy thì vừa ra oai vừa dụ nó chứ sao. Mi cao cấp hơn nó, ngôn từ bất lực thì vũ lực và trí lực lên ngôi, mi không nuốt nhưng cũng dư sức bắt nó làm đàn em của mi được mà?”
Hệ thống nghĩ một lúc, cảm thấy vậy cũng được.
Thực ra nó muốn nuốt Ba Lần Yêu còn có một nguyên nhân nữa là, nhóc hệ thống yếu gà kia là hàng chính quy được đánh số, trong khi nó lợi hại thế này thì không có lấy một con số nào, thậm chí còn không biết mình ra đời kiểu gì, xưởng sản xuất ở đâu, sau này lỡ có bị hỏng cũng không biết chỗ nào để sửa.
Nó nghi ngờ nó là hệ thống bản lậu.
Cái thằng hệ thống xấu xa trước kia cũng có số hiệu đấy, nó ghen tỵ chết mất!
[Vậy hôm nào tôi đi hỏi thử xem thế nào. Ký chủ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến thằng nhóc kia phun hết bí mật trong bụng nó ra.]Một nhóc shota chưa đủ lông đủ cánh, dù có số hiệu thì vẫn là loại yếu gà thôi. Đã thế số hiệu còn là 222, thà không có còn hơn.
Nó thầm nghĩ, nó không có số hiệu thì đã sao? Nó lợi hại, nó có một ký chủ đại đại lợi hại nữa, tốt hơn nhiều so với Ba Lần Yêu.
Nghĩ vậy, nó thấy thoải mái hẳn.
Đường Quả có thể đoán được hệ thống nghĩ gì, trong lòng cười muốn điên rồi.
…
“Chủ nhân, ngài tạm thời không định về Bắc Yến sao?”
Nghiêm Hoặc đứng trước cửa sổ nhìn ánh dương Nam Thục. Đã nhiều ngày trôi qua, chàng vẫn nhớ đến vị phu nhân hôm ấy.
Kể từ ngày đó, chàng thường xuyên đến cửa hàng nhưng không thấy nàng đến nữa. Chàng muốn có tin tức của nàng nhưng lại không thể hỏi thẳng chưởng quỹ, tránh làm tổn hại đến thanh danh của người ta.
Về sau không thể chịu được nữa, chàng đành phải để thuộc hạ đi tra và biết được thân phận của nàng.
Phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp ấy tên húy là Đường Quả. Nàng là đại tiểu thư của phủ thượng thư, nửa năm trước được Hoàng đế Nam Thục tứ hôn thành Vương phi của Cảnh Vương.
Biết được tin, Nghiêm Hoặc vô cùng ảo não. Sao chàng không đến Nam Thục sớm hơn một năm chứ? Sớm hơn một năm, có lẽ sẽ không bỏ lỡ nhau.
Chàng không thể không thừa nhận rằng mình có tình cảm với vị phu nhân ấy. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên chàng có ý với một nữ tử. Đáng tiếc, tâm tư đó bị bóp ch3t từ trong trứng nước. Giữa hai người chỉ có thể nói là có duyên nhưng không có phận.
“Sắp đến tiệc mừng thọ 30 tuổi của Hoàng đế Nam Thục, cũng là tiệc giao lưu mười năm một lần giữa các quốc gia, vừa hay đến phiên Nam Thục là chủ nhà. Còn nửa năm nữa thôi, đợi xong rồi thì về.”
“Vậy còn Bắc Yến thì sao ạ?”
Nghiêm Hoặc đáp, “Viết thư cho Vân Mộ Quân, bảo rằng bên đó giao cho hắn.”
Thuộc hạ của Nghiêm Hoặc cũng hiểu được phần nào, chủ nhân của họ đang nhớ vị phu nhân kia, không thể quên được. Đáng tiếc, phu nhân lại là Cảnh Vương phi.
=====