“Sau này người bên cạnh thế tử không phải người.”
Cơ thể Dật An Vương cứng đờ.
Vĩnh Ngạn đạo trưởng thở dài một tiếng, rời khỏi hành lang.
Dưới ánh mặt trời, trong hồ nước gợn sóng bồng bềnh, nữ tử đưa nam tử lên trước, người ướt nhẹp ghé vào bên bờ mắng.
Giọng nói tựa hồ có hơi hổn hển nhưng cũng không khiến người ta phản cảm.
Nam tử ghé vào bên bờ, yếu ớt giãi bày đôi câu, sau đó tự tay muốn kéo nàng lên.
Dật An Vương đứng một lát, cuối cùng xoay người đi.
–
Sau khi đạo trưởng đến, Dật An Vương không biết nên đối xử với thế tử phi khiến cả phủ gà bay chó sủa này thế nào, nhưng cũng không gào thét gì cả, chỉ nhắm mắt cho qua.
Hôm nay Minh Thù chuẩn bị đi mua một ít đồ ăn vặt, Thúy Nhi vừa lúc đi qua đây, trong tay cầm một chén canh.
Lúc đầu Minh Thù cũng không để ý nhưng khi nàng đi qua phát hiện chén canh không còn nóng nữa.
Thúy Nhi cúi đầu chào nàng, nhanh chóng đi về phòng Cơ Tầm.
Minh Thù lắc lắc túi bạc, xoay người theo Thúy Nhi trở về.
Lúc này Cơ Tầm ngủ trưa chưa dậy, cả viện đều rất an tĩnh.
“Thế tử dậy đi.”
Minh Thù đứng ở cửa nghe thấy giọng nói không nhẫn nại của Thúy Nhi.
Cơ Tầm tựa hồ nói gì đó, Thúy Nhi càng sốt ruột: “Mau uống hết canh đi, nếu không vương gia mắng nô tỳ.”
“Phải uống hết.”
“Nhanh lên một chút, thế tử, nô tỳ còn rất nhiều việc chưa làm xong, không có thời gian chờ người từ từ uống.”
Cơ Tầm không nói gì cả, chỉ có giọng nói oán giận của Thúy Nhi.
Minh Thù đẩy cửa đi vào.
Cơ Tầm quần áo xốc xếch ngồi trên giường, Thúy Nhi cầm thắt lưng đứng trước mặt hắn, khuôn mặt chán ghét và không kiên nhẫn.
Cửa bị đẩy ra, thần sắc Thúy Nhi còn chưa kịp điều chỉnh lại.
“Thế… thế tử phi… người không phải đi rồi sao?” Thúy Nhi hốt hoảng bỏ tay xuống.
Cơ Tầm nhìn Minh Thù, đặt chén canh xuống bên cạnh, chân trần chạy về phía nàng, khóe mắt nước mắt đã chảy ra, ấm ức gọi một tiếng: “Nương tử.”
Minh Thù ôm hắn về giường mềm mại, cẩn thận mang giày vào.
Thúy Nhi đứng một bên không dám thở mạnh.
Minh Thù sờ đầu Cơ Tầm, hắn nhìn nàng cười ngọt ngào.
Minh Thù đứng dậy sờ sờ chén canh Cơ Tầm đã uống được mấy hớp, đột nhiên ngẩng đầu cười nói: “Ta tưởng rằng ngươi chỉ bất mãn với ta, không ngờ ngay cả thế tử mà ngươi cũng dám la. Ai cho ngươi lá gan này vậy, cha ngươi sao?”
Sắc mặt Thúy Nhi trắng bệch.
“Đi ra bên ngoài quỳ đi!”
Thúy Nhi cắn môi, muốn phản bác điều gì, nhưng mình bị bắt tại trận, chỉ có thể đi ra bên ngoài quỳ xuống.
Nàng cảm thấy chuyện này không có gì lớn, cùng lắm thì bị phạt thôi, dù gì cha cũng sẽ giúp nàng.
Lúc Dật An Vương trở lại, toàn bộ vương phủ đều sắp bị Minh Thù làm nổ, cả đám hạ nhân cũng quỳ xuống.
Ngoại trừ vài lão nhân, những người còn lại đa số đều quỳ.
Ngay cả quản gia cũng quỳ.
“Chuyện gì vậy?” Dật An Vương bước đến.
Trong phòng khách không một người nói chuyện.
Dật An Vương nhìn về phía quản gia, quản gia che ngực, trên y phục có vết chân, rõ ràng đã bị đánh.
Quản gia không nói lời nào, Dật An Vương chỉ có thể nhìn Minh Thù.
Minh Thù cắn mứt hoa quả, mỉm cười: “Cha, con rất hoài nghi, rốt cuộc người có quan tâm đến con trai người không?”
Mặc dù Minh Thù đang cười nhưng trong giọng nói có ý châm chọc rõ ràng, ai cũng nghe ra được.
“Ngươi nói đi, chuyện gì xảy ra!” Dật An Vương chỉ một tên hạ nhân.
Người nọ liếc mắt nhìn Minh Thù, đứt quãng nói chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Đầu tiên là Thúy Nhi cho thế tử uống canh nguội, bị thế tử phi gặp được, sau đó liên lụy đến cả đám hạ nhân bằng mặt không bằng lòng.
Bình thường Thúy Nhi và quản gia ăn vụng đồ ăn của thế tử, Thúy Nhi chăm sóc thế tử cũng không tận tâm, kêu thế tử đợi, còn nàng ta đi tìm người tán gẫu hoặc làm chuyện khác.
Mà những người trong phủ nếu không phải bị quản gia và Thúy Nhi mua chuộc thì bị ép buộc, không ai dám mở miệng nói gì cả.
“Các ngươi thật là…” Dật An Vương nghe xong, tức đến mức một câu đầy đủ cũng không nói được.
Thảo nào trước đây Tầm nhi không vui, có một đám hạ nhân bằng mặt không bằng lòng như thế thì sao mà vui được.
Mà vết thương trên người Tầm nhi cũng vậy, ông không nhìn thấy, chẳng lẽ đám hạ nhân hầu hạ thế tử cũng không thấy?
Ông tin tưởng bọn họ nên mới giao Tầm nhi cho bọn họ…
Một lát sau Dật An Vương nổi giận gầm lên một tiếng: “Giam vào Tông Nhân phủ hết đi!”