Hoàng Kim sơn cốc.
Hào quang lập loè, Đường Tam xuất hiện trong sơn động ở Hoàng Kim sơn cốc. Khí tức sinh mệnh nồng đậm phả vào mặt, Hoàng Kim Thụ phát ra sinh mệnh năng lượng ngày càng mạnh mẽ. Khí tức sinh mệnh vô cùng nồng đậm mang đến ấm áp và thoải mái dễ chịu, để tâm tình Đường Tam tốt lên vài phần.
Dùng Thần Thức quét qua, hắn cảm nhận được tất cả sinh mệnh trong Hoàng Kim sơn cốc.
“Hồng Nhất, đến đây.”
Các thiếu nữ Hồng Hồ đều ở đây, trước đó các nàng ngẫu nhiên sẽ đến thành Gia Lý trải nghiệm sinh hoạt, nhưng từ khi Đường Tam rời khỏi, các nàng đều về đây.
Đường Tam nói với các nàng, nếu năm sau mình chưa trở lại thì các nàng đi tìm Trương Hạo Hiên, nghe theo an bài của hắn.
Đường Tam lập tức cảm nhận được sự phấn khởi của Hồng Nhất, hầu như chỉ qua mấy lần hô hấp, những thân ảnh đã từ ngoài vọt vào.
Không chỉ là Hồng Nhất, các thiếu nữ Hồng Hồ đều đã đến.
“Chủ nhân, người cuối cùng cũng về rồi, ta còn cho rằng người không cần chúng ta nữa.” Hồng Nhất dẫn đầu các thiếu nữ Hồng Hồ đến trước mặt Đường Tam, lệ rơi đầy mặt mà quỳ xuống mặt đất.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Đường Tam vung tay lên, một cỗ lực nhu hoà lập tức nâng các nàng lên.
Hắn đã thành tựu Thần cấp, bản thân tích lũy đã hoàn toàn tiêu hoá, thực lực lúc trước không thể so sánh. Hắn thả ra Thần Thức thăm dò, trạng thái của các thiếu nữ Hồng Hồ đều nằm trong cảm giác của hắn.
Các cô nương đứng dậy, mỗi người hai mắt đều đỏ.
Lúc trước khi Đường Tam rời đi đã để lại kỳ hạn một năm, thời điểm đó các nàng liền hiểu chắc chắn có đại sự phát sinh, nhưng Đường Tam cũng không giải thích gì nhiều. Những ngày này, các nàng quả thực sống một ngày dài như một năm.
Có thể nói tất cả của các nàng là Đường Tam cho, đối với Đường Tam, trong lòng các nàng tràn đầy cảm kích và không muốn rời xa.
Nhìn thấy Đường Tam trở về, các nàng vô cùng kinh hỷ, nhất thời kích động không thể khống chế. Đường Tam nói với Hồng Nhất: “Trước hết ổn định tâm tình, ta có chuyện quan trọng hỏi ngươi.”
“Vâng, vâng, người nói.” Hồng Nhất lau nước mắt, đi đến trước người Đường Tam.
Đường Tam trầm giọng nói: “Khu quần cư nhân loại bên kia có phải đã xảy ra chuyện hay không? Tình huống bây giờ như thế nào? Có bao nhiêu tổn thất?”
Hồng Nhất hơi ngừng lại, thoáng cúi đầu xuống, tâm tình có chút bi thương.
“Đúng là đã xảy ra chuyện. Chúng ta cũng là nghe các chiến sĩ Sư Hổ tộc nói. Chủ nhân, người đừng quá khổ sở, …”
Nghe lời này, tâm Đường Tam lập tức trầm xuống, “Ngươi nói đi, ta có chuẩn bị tâm lý.”
Hồng Nhất nói: “Ước chừng một tháng trước, khu quần cư bên kia nhận được tin tức, mọi người phải lập tức phân tán, nguyên nhân là gì không nói rõ. Sau đó, đại đa số người đã phân tán ra, rất nhiều người đã đến Gia Lý Sơn Mạch, được trấn trưởng an bài. Nhưng vẫn có một số người không nguyện ý rời khỏi, phần lớn đều là người già. Bọn họ nói, thật vất vả mới có gia viên của chính mình, cho dù nguy hiểm, cũng phải có người trông nhà. Bọn họ đã lớn tuổi, không muốn lại bị giày vò nên ở lại, bất luận là sinh hay tử đều ở lại đến cùng.”
Nghe nàng nói đến đây, Đường Tam không khỏi đau lòng mà nhắm hai mắt lại.
Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng sớm cho tin tức, khả năng nói không đặc biệt rõ ràng, nếu không chắc chắn sẽ bị Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng phát hiện. Kỳ thật Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng chỉ muốn cứu Tô Cầm, về phần nhân loại khác, hắn cũng không để trong mắt.
“Tổng cộng có bao nhiêu người ở lại?” Thanh âm Đường Tam hơi run rẩy hỏi.
Hồng Nhất hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói: “Tổng cộng, tổng cộng có 4762 người.”
Đường Tam lập tức nắm chặt tay, 4762 người, 4762 sinh mệnh đã bị chôn vùi.
Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng, hay cho một tên Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng!
Trong chớp mắt này, Đường Tam chỉ cảm thấy lòng như dao cắt, bởi vì hắn không để ý đến Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng kiêng kỵ nhân loại nên mới tạo thành thảm kích như vậy. Dù so với tưởng tượng hơn 10 vạn người tử vong thì tốt hơn rất nhiều, nhưng đó chính là 4762 sinh mệnh a!
Dựa theo tính toán của Đường Tam, chỉ cần lần này hắn có thể đột phá thành Thần, hơn nữa trợ giúp Mỹ công tử báo cáo công tác thành công thì tương lai có thể chống lại Tổ đình. Hơn nữa nhân loại không ngừng di dân ra hải đảo, ở đó thành lập khu quần cư, vậy thì nhân loại đã chính thức có được không gian sinh tồn thuộc về mình. Đến lúc ấy, khu quần cư thành Gia Lý cũng không cần nữa.
Không sai, hắn đã đáp ứng vị diện Pháp Lam tinh là không phá hư cân bằng vị diện, nhưng không phá hư không có nghĩa là cái gì cũng không làm. Hắn muốn tạo ra hệ thống tu luyện cho nhân loại, mở ra con đường thông thiên cho nhân loại trong tương lai. Dù quá trình này rất phức tạp và cần thời gian rất lâu, nhưng theo đó con người dần lớn mạnh, tương lai mới có thể trở thành chúa tể ở vị diện này.