Không bao lâu sau, gã sai vặt trình lên mấy bức tranh thư pháp của Đường Quả.
Thượng Quan Dực vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng sau khi thấy được tranh, hắn vô cùng kinh ngạc. Hắn không nghĩ Thượng Quan Cảnh sẽ lừa mình, dẫu sao thì nhìn vẻ đắc ý của Thượng Quan Cảnh, không thể là giả được.
Bảo sao… Bảo sao em trai hắn có Vương phi là quên luôn Giảo phi. Vương phi này quá tài giỏi.
Thấy Thượng Quan Dực ngạc nhiên, Thượng Quan Cảnh khoái trá.
Hắn cuốn tay áo lên cho Thượng Quan Dực xem, “Hoàng huynh nhìn thấy gì không?”
Hắn cũng giơ chân lên cho Thượng Quan Dực nhìn dấu vết nhỏ bên dưới, “Đây cũng có nữa.”
“Hoàng huynh, trên túi thơm của ta cũng có.” Thượng Quan Cảnh nâng túi thơm lên. So với dưới chân và trên ống tay, Thượng Quan Dực nhìn hoa văn trên túi thơm rõ ràng hơn. Hắn nhận ra, hoa văn kia được tạo thành từ một chữ “Cảnh”.
=====
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh – Beta: Minh Nguyệt
Truyện được đăng tại wa.tt//pad BeltiousSoulia. Nếu bạn đang đọc ở nơi khác, xin vui lòng đến đọc ở wa.tt//pad BeltiousSoulia để ủng hộ nhóm dịch.
Nếu thấy truyện hay, các bạn đừng quên bình chọn, để lại bình luận chia sẻ ý kiến/suy nghĩ của mình, và nếu được thì giới thiệu cho nhiều người khác cùng đọc nhé.
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. ~~
=====
Chương 30 (1154):
“Đều là Vương phi của thần đệ làm hết đấy, giỏi lắm đúng không?”
Thượng Quan Dực không thể không gật đầu tán dương, “Rất giỏi.”
Nữ tử này thật tinh tế. Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Hắn rất mong chờ xem nàng ta xuống phòng bếp như thế nào, làm được mỹ vị gì để khiến một kẻ kén ăn như em trai hắn phải nhìn bằng con mắt khác.
Đường Quả biết yêu cầu của Thượng Quan Cảnh, lập tức dặn người hầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn kỹ càng.
Người hầu đi rồi, Đường Giảo mới dò hỏi, “Chị, sao chị còn nấu ăn cho hắn?” Cô kinh ngạc, “Sao chị lại tự làm cho hắn chứ?”
Vị tiểu thư này cái gì cũng giỏi, nhưng hồi còn ở phủ thượng thư, nàng ấy đâu có khổ như vậy đâu. Đường Giảo thầm phẫn hận, hai anh em nhà kia thật đáng ghét.
“Nãy giờ chị nói mà Giảo Giảo không hiểu hả?” Đường Quả trưng ra bộ mặt bí ẩn, ngón tay mảnh khảnh duỗi ra, trên môi nở nụ cười, “Ở đời này thiếu gì người nấu ăn ngon, nhưng mỗi người làm ra một hương vị khác nhau, còn khác nhau rất nhiều. Nếu cố tình làm sẽ khiến những người kén chọn khắc sâu ấn tượng. Có nhiều thứ quen rồi cứ quen mãi, đột nhiên mất thứ đó đi sẽ cảm thấy khó chịu.”
Da gà da vịt Đường Giảo nổi hết cả lên, cô đã hiểu ý của Đường Quả, “Tối nay em xuống bếp với chị.”
“Ừ.”
Thượng Quan Cảnh không dám đi gặp Đường Giảo, sợ Thượng Quan Dực phát hiện nên cứ luôn miệng khen Vương phi của mình tốt thế nào. Thật ra Đường Giảo đến phủ đã đủ khiến hắn vui rồi.
Vì không ngủ đủ giấc nên hắn buồn ngủ ghê gớm, lúc đánh cờ với Thượng Quan Dực không tránh được mất tập trung, thua liên tiếp mấy ván.
Thượng Quan Dực thấy thế, trêu chọc, “Cảnh Vương mất hồn mất vía thế này là đang nhớ Vương phi à? Cũng đúng, trẫm đến chơi, hai người không được gặp nhau. Có điều ngươi cũng biết Vương phi và Giảo phi thân thiết đến mức nào, không nên đi quấy rầy.”
“Thần đệ biết.” Thượng Quan Cảnh cố căng mắt ra, hết sức không hài lòng với những người hầu quét dọn viện tử của hắn đêm qua. Có điều Thượng Quan Dực dường như đã không còn đề phòng nữa, hắn có thể từ từ chuẩn bị để giữ Giảo Nhi ở phủ.
Bữa tối có mấy món đồ nhắm do Đường Quả làm.
Thượng Quan Cảnh đã dặn dò nên cô chỉ làm mấy món trông có vẻ đơn giản, chỉ người nào biết ăn uống mới biết được trong đó có gì. Hơn nữa, ăn rồi sẽ không ngừng lại được.
Hiện tại thì Thượng Quan Dực đang rơi vào trường hợp đó.
Hắn chỉ tò mò ăn thử một miếng, không ngờ ăn rồi là ăn liên tục, không thèm để ý đến Đường Giảo luôn chứ đừng nói gì đến chuyện nhường đồ ăn cho cô.
Đường Giảo thấy hắn ăn vui vẻ như thế, thầm chửi trong lòng. Bảo yêu thương người ta lắm cơ mà? Một bữa ăn đã hiện nguyên hình rồi.
Cô là một phi tử, nào dám giành ăn với Hoàng đế. May là lúc ở trong bếp, cô đã ăn nhiều món ngon hơn rồi.
Chị gái cô nấu ăn ngon như thế, cô phải thường xuyên đến phủ Cảnh Vương.mới được. Chưa bàn đến việc khác, cứ ăn chực đã.
Cô tin là Thượng Quan Dực cũng nghĩ vậy.
Thượng Quan Cảnh trợn mắt nhìn mấy món ngon Đường Quả làm tiến vào miệng Thượng Quan Dực, vừa thấy đắc ý vừa thấy không thoải mái.
Vương phi hắn nấu mà? Ăn gì ăn lắm thế?