“Hai trăm nghìn”.
Có lẽ chính sự kích thích của những viên đá trước đó nên khi viên đá khác được lấy ra, hội trường buổi đấu giá lại trở nên náo nhiệt, liên tiếp được đẩy lên cao trào.
Tuy nhiên, dù cuộc đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra nhưng có một điều kỳ lạ là chỉ cần Ngô Trường Thanh đấu giá viên đá nào, Diệp Thành đều sẽ chen vào, đến nỗi sau nhiều vòng đấu giá, ông ta đã mất gần hai triệu linh thạch.
“Tiểu tử này làm sao thế? Sao cứ đối đầu với người kia vậy?”
“Thế mà cũng không nhìn ra à? Hai người họ có thù chứ sao!”
“Nhưng mà mấy viên đá người kia đấu giá được khi xẻ ra đều có bảo bối, ta nhìn mà thấy ngứa tay quá!”
Những tiếng thảo luận vang lên không ngớt khiến cho vẻ mặt Ngô Trường Thanh u ám, méo mó hẳn đi. Ông ta không ngu ngốc, đương nhiên nhìn ra Diệp Thành nhằm vào mình, nếu không thì tại sao có hàng nghìn người ở đây, tên đó chỉ gây khó dễ với ông ta?
“Sau khi kết thúc buổi đấu giá, ta sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn”, bàn tay trong ống tay áo của Ngô Trường Thanh đã siết chặt phát ra tiếng vang răng rắc, trong mắt cũng loé lên tia sáng lạnh.
Diệp Thành chẳng thèm quan tâm những điều này, hắn vẫn cúi đầu lau linh châu.
Bích Du ở bên cạnh đã khẽ chau mày mấy lần, Diệp Thành năm lần bảy lượt đối đầu với Ngô Trường Thanh khiến cảm giác đó trong lòng cô càng lúc càng mãnh liệt.
Ở đằng kia, ông lão họ Dạ đã lại đặt một viên đá khác lên vân đài, sau đó mỉm cười nhìn mọi người: “Viên đá thứ một trăm chín mươi có giá khởi điểm là một trăm nghìn, bây giờ bắt đầu đấu giá”.
Trên chỗ ngồi, nghe đến “viên đá thứ một trăm chín mươi”, Diệp Thành đang lau linh châu mới chậm rãi ngẩng đầu lên.