Nói không sai, nhưng làm sao cũng cảm giác ghê ghê a?
Lăng Hàn lắc đầu nói:
– Ngươi nói như vậy, ta chỉ có thể cạn lời. Ai, ngươi có tán gẫu nữa hay không, như vậy rất tổn thương cảm tình a.
– Bớt lắm mồm đi!
Thi Nhị vung vẩy Bạch Cốt Chùy giết tới, đây chính là xương của Phá Hư tầng chín, phía trên lạc ấn ý chí võ đạo của vị cường giả kia, bị đập một phát, vậy tuyệt đối là chua về đến nhà.
Cho dù Lăng Hàn nắm giữ một tia sức mạnh quy tắc cũng không dám đón đỡ, tuy Thi Nhị không thể vận dụng sức mạnh quy tắc, nhưng ai biết xương của hắn có chứa đựng sức mạnh quy tắc không, dù sao cũng đã từng là Phá Hư tầng chín, cường giả như vậy khiến người ta không cách nào tưởng tượng.
– Chờ ta triệt để luyện hóa cây cốt này, ngay cả Phá Hư Cảnh cũng có thể giết!
Thi Nhị lãnh đạm nói.
Lăng Hàn nhìn hắc tuyến trên Bạch Cốt Chùy, này hẳn là tiến độ của Thi Nhị đi, hiện tại hắn chuyển tu Thi đạo, công pháp tự nhiên không giống, nhưng dù sao cũng là cùng một thân thể tách ra, cây Bạch Cốt Chùy này sẽ không phản hắn.
Đợi toàn bộ mạch văn màu vàng biến thành màu đen, Thi Nhị liền triệt để nắm giữ cây cốt chùy này, có thể bùng nổ ra sức chiến đấu của Phá Hư tầng chín.
Chuyện này… thật đáng sợ!
Keng!
Lăng Hàn xuất kiếm, ngăn cản cốt chùy nói:
– Không nên quá tự cho là, trên đời không chỉ một mình ngươi có bảo vật có cơ duyên!
Này đương nhiên là Tích Sinh Kiếm!
Vù!
Trên cốt chùy, có một đạo hoa văn nhúc nhích, Tích Sinh Kiếm cũng như thế, nhất thời, khí tức cấp bậc Phá Hư Cảnh rung động, để không gian không ổn định, trong không khí hiện ra từng kẽ nứt.
Đây là cấp bậc chí cao đối kháng.
Lăng Hàn và Thi Nhị đồng thời lùi về sau, trong tay song phương đều nắm giữ một đại sát khí, cường đại đến vượt xa cảnh giới của bọn họ, tự nhiên đều có sự kiêng dè.
– Kiếm ngưng tụ trận pháp?
Nhãn lực của Thi Nhị rất cao minh, hắn nhìn chằm chằm Tích Sinh Kiếm một hồi.
– Cơ duyên của ngươi cũng thật kinh người, bảo vật gì cũng để ngươi thu được.
Lăng Hàn múa trường kiếm, cười nói:
– Hết cách rồi, số mệnh kinh người a.
– Có thể đăng cơ làm vua, nói rõ mệnh cách cứng cỏi, lại thêm số mệnh này…
Sắc mặt của Thi Nhị nghiêm nghị.
– Không thể lưu ngươi!
– Nói như ngươi không phải đến giết ta vậy.
Lăng Hàn khinh bỉ nói.
– Đến đến đến, đại chiến ba trăm hiệp, chẳng lẽ lại sợ ngươi!
Thi Nhị đón nhận, sức lực của hắn càng đủ, bởi vì thể phách của hắn là Phá Hư Cảnh, dù gặp phải Phá Hư Cảnh cũng không cần sợ. Hắn múa Bạch Cốt Chùy, một đạo kình khí cuốn qua liền có thể làm cho núi cao đổ nát, sông lớn khô cạn.
Lăng Hàn thu bọn người Chư Toàn Nhi vào trong Hắc Tháp, miễn cho bị công kích quất trúng, nếu không khẳng định sẽ chết một đám lớn.
Hắn có thể chặn, là bởi vì trong tay hắn có Tích Sinh Kiếm, tương tự bùng nổ ra uy lực lớn, chặn sức mạnh hủy diệt của Bạch Cốt Chùy.
Hiện tại, hai người liều kỳ thực không phải thực lực bản thân, mà là trình độ khống chế Bảo khí trong tay.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai người đối đầu kịch liệt, đất rung núi chuyển, đây chính là chiến đấu của chuẩn Phá Hư Cảnh, tuy còn không cách nào đánh rơi ngôi sao trên trời, nhưng lực phá hoại vô cùng đáng sợ.
Chiến non nữa ngày, hai người đều suy yếu nghiêm trọng, lúc này, Lăng Hàn yêu nghiệt liền thể hiện ra.
Hắn là đan đạo đế vương.
Dược dược dược, gặm ăn cắn, hoàn toàn không cần dừng!
—————