Tô Khiết nhíu mày, cô không nghĩ tới Trương Nguyệt Bình nói ra như vậy, cô sỉ nhục người khác? Rõ ràng nhà họ Cố bọn họ bắt nạt người khác, sỉ nhục người khác, sao Trương Nguyệt Bình lại trở mặt nói thế?
Tô Khiết thay đổi sắc mặt nhìn Trương Nguyệt Bình, khóe môi hơi cong lên: “Không, bà sai rồi, tôi chưa bao giờ giả ngu giả ngốc sỉ nhục người khác.”
Một câu nói nhẹ nhàng lại làm cho người ta cảm thấy có một khí phách không thể nào coi thường.
Mọi người nhất thời hoảng sợ, bất ngờ bởi sự bình tĩnh trong khí phách của cô.
Đương nhiên mọi người vẫn chưa thật sự cảm nhận được khí phách của Tô Khiết, bởi vì sau đó mới quan trọng, đây chỉ là một khúc nhạc dạo!!
“Đừng nói nhảm nữa, chơi tiếp, hôm nay ông đây không thắng cô thì không phải họ Cố.” Cố Chính Tân càng kiêu ngạo rống lên một câu.
Tô Khiết híp mắt lại, trong lòng cười lạnh, người nhà họ Cố đã kiêu ngạo như vậy thì Tô Khiết cảm thấy mình không cần nhẹ tay làm gì.
“Cố Chính Tân là quán quân thế giới, vừa rồi chỉ dùng tám lượt đi đã thắng ông cụ Nguyễn, lần này nhất định sẽ không thua.” Một người phụ nữ cố ý khen ngợi trước mặt nhà họ Cố, nhưng có vẻ bà ta không quá thông minh, lúc này nói lời này thì không khí càng xấu hổ mà thôi.
Tô Khiết nghe người nọ nói thì khóe môi cong lên, sau đó cũng dùng tám lượt đi để thắng Cố Chính Tân.
Cô vốn muốn chừa mặt mũi cho Cố Chính Tân, chừa lại thể diện cho nhà họ Cố, nhưng bọn họ lại xem thường.
Nếu nhà họ Cố đã khinh người quá đáng, vậy đừng trách cô!!
Trong nháy mắt dường như toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.
Trong nhất thời toàn bộ sảnh lớn không có ai nói chuyện.
Hai ván trước, Tô Khiết đã nắm rõ tâm lý của Cố Chính Tân, mà lần này Cố Chính Tân đã thua hai ván nên vô cùng nóng nảy, vốn không bình tĩnh được, cho nên, Tô Khiết muốn thắng cậu ta cũng không khó.
Tô Khiết lại dời tầm mắt nhìn Trương Nguyệt Bình, khóe môi hơi cong chậm rãi nói từng chữ một: “Tôi chưa bao giờ giả ngu giả ngốc sỉ nhục người khác.”