Nàng cúi người nhìn chằm chằm Thúy Nhi đau đớn nhăn nhó, ngữ điệu vẫn dịu dàng vô cùng: “Ta có quy củ hay không, không tới phiên ngươi nói. Đừng khoa tay múa chân với ta, ngoan.”
Thúy Nhi có chút hoảng sợ nhìn nàng.
Nàng cảm thấy nàng ta có chút không giống với trước đây, bây giờ người này hoàn toàn biến thành một người khác.
Người này… không phải thế tử phi.
Gió lạnh thổi qua, Thúy Nhi nổi da gà khắp người.
Minh Thù cảm thấy hôm nay có chút không may, mới vừa giải quyết Thúy Nhi, Dật An Vương lại vội vã tới.
“Con còn biết trở về hả, còn nhớ rõ thân phận mình là gì không? Đi ra ngoài cả một ngày…” Dật An Vương nhớ tới chuyện chính, nén lại lửa giận:
“Nhanh đi với ta xem Tầm nhi, một ngày nay nó không ăn gì rồi.”
“Hắn không ăn gì, con đi có ích lợi gì, giúp hắn ăn sao?” Minh Thù đẩy cửa phòng.
Dật An Vương ngăn động tác nàng đóng cửa: “Thế tử phi! Tầm nhi tìm con cả một ngày!”
Minh Thù hơi dừng lại một chút, nàng nói thầm một tiếng: “Phiền chết đi được.”
Phiền?
Cô ta dám nói Tầm nhi phiền!
Nếu không phải là Tầm nhi muốn nàng ta, Dật An Vương giờ đã muốn bóp chết nàng ta ngay.
Lúc Minh Thù đến gian phòng của thế tử cũng bị dọa cho giật mình.
Cả phòng bị đập gần hết.
Đôi mắt của thế tử vừa đỏ vừa sưng, quần áo không thay đổi gì so với lúc nàng rời đi hồi sáng, lúc này bị người hầu chặn trong phòng, nhìn qua đúng là rất đáng thương.
Minh Thù: “…”
Biết làm như vậy sao!
Minh Thù đi vào phòng, thế tử đẩy người trước mặt hắn ra, nhào thẳng đến Minh Thù: “Nương tử… nương tử…”
Thế tử yên tĩnh ôm Minh Thù, không khóc cũng không lộn xộn.
Mọi người thầm lau mồ hôi lạnh.
Minh Thù đỡ hông của hắn, tay ẩm ướt nóng, sắc mặt nàng nặng nề: “Các ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Bọn hạ nhân có chút chần chờ, nhìn ra Dật An Vương phía ngoài, ông ta hừ lạnh một tiếng, ý bảo bọn họ đi ra.
Cửa phòng bị đóng lại, Minh Thù đưa thế tử tới ghế ngồi, đè hắn rồi bắt đầu cởi quần áo.
“Ta và con…” Dật An Vương đột nhiên đẩy cửa ra, thấy tình hình trong phòng, cả khuôn mặt ông đều đen sì, hét lớn một tiếng:
“Thế tử phi!”
Minh Thù đắp lại vết máu rỉ ra trên người hắn, quay đầu thấy Dật An Vương: “Cha, cha hét cái gì?”
Hù chết trẫm!
“Con đang làm gì đó!” Dật An Vương giận không thể tả!
Minh Thù nói nghiêm túc: “Trên người hắn bẩn như thế, ngoài thay quần áo cho hắn, còn có thể làm gì?”
Thế tử náo loạn một ngày, y phục trên người đã sớm bẩn không thể tả.
Dật An Vương: “…”
Có phải mình nghĩ quá đen tối rồi không?
Dật An Vương lúng túng nhưng thân là vương gia uy nghiêm, hắn nghiêm mặt nói: “Tầm nhi không ăn gì một ngày nay, một lát nữa ta cho người mang ít đồ qua đây, con dỗ nó ăn nhé.”
Nói xong Dật An Vương lui ra khỏi phòng, lúc đóng cửa lại còn cảnh cáo: “Không cho con làm gì với Tầm nhi!”
Trẫm muốn làm gì với hắn, ông ngăn được sao? Ngây thơ!
Thế tử ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai mắt đỏ bừng nhìn Minh Thù, bên trong còn có nước mắt lưng tròng.
“Nương tử, không muốn, ta?”
“Không muốn, bẩn chết rồi.”
“Không… không bẩn.” Tiếng nói thế tử tràn đầy tức tưởi:
“Ta tắm… tắm sạch sẽ.”
“Cũng không cần.”
Minh Thù cúi đầu cởi y phục hắn, vết thương nứt ra, dẫn tới lúc này chảy máu không ngừng.
Vết thương này sao có cảm giác không đúng.
Nếu chỉ là thời điểm té xuống gây ra thì sẽ không chảy máu nhiều như vậy.
Nhưng vết thương xung quanh quả thực như tảng đá đâm vào, vì nó không bằng phẳng mà cứ bị mài mòn. Hắn đập phá cả ngày như vậy… chảy nhiều máu dường như cũng có thể giải thích.
Minh Thù bôi thuốc cho hắn, cầm quần áo sạch sẽ cho hắn thay.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn về phía thế tử, thế tử vẫn là bộ dạng đáng thương, tự cầm lấy y phục, uất ức như bị người ta vứt bỏ.
Minh Thù đè hắn trên ghế, đột nhiên hôn hắn một cái.
Môi mềm mại dán vào, dường như có một dòng nước ấm di chuyển từ môi lan tràn đến bốn phía, lại hội tụ đến trái tim, rung động không nói nên lời.
Thế tử thầm trợn to mắt, dường như quên cả hít thở.
Nhưng trừ một điểm này, hắn không có phản ứng khác.
Không đúng.
Nhưng… người không sai.
Minh Thù hôn vài cái, buông hắn ra rồi đứng lên.
Hắn ngửa đầu nhìn nàng, sắc mặt trở nên hồng: “Nương tử, thích, hôn hôn.”