Giọng nói ngột ngạt của anh phát ra từ hốc vai cô.
Hứa Trúc Linh giờ mới nhớ ra còn có quà Giáng Sinh.
Cô thật sự cũng không biết phải tặng cái gì, dù sao Cố Thành Trung cũng chẳng thiếu thứ gì.
“Anh muốn tặng em gì thế?”
“Ông già Noel”
“Gì cơ?”
Cố Thành Trung đứng dậy, nắm lấy tay cô đi về phía ban công.
Bước chân của anh trầm ổn mạnh mẽ, xem ra lúc nãy là giả vờ say.
Ngoài ban công có thêm một sợi dây thừng.
“Em nhắm mắt lại đi”
Hứa Trúc Linh ngoan ngoãn nhằm mắt, hai người họ bám lấy dây thừng nhảy xuống, cuối cùng nhảy xuống dưới đất.
Sau khi đã đứng ổn định rồi, Hứa Trúc Linh mở mắt ra, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tuần lộc và ông già Noel! Bọn họ vừa nhảy lên một chiếc xe!
“Cái này…”
“Suyt, chúng mình nhỏ tiếng một chút, đừng làm người khác biết. Đây là món quà có một không hai, không ai có thể cùng em chia sẻ được, chỉ có anh mới đủ tư cách”
Trong xe rất rộng rãi, bốn phía còn được trang trí đèn màu, bên trong còn một món quà nhỏ, nhìn chiến trận này giống như sắp đi phát quà.
Ông già Noel đã quá quen với việc lái xe l chiếc xe chạy loạn xạ trong đêm tuyết Biệt thự này cách khá xa thành phố, bốn phía xung quanh đều là bãi cỏ, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một vài cây to.
Mặt trăng treo tít tận trên cao, không tròn nhưng mà rất sáng Cô có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên tuyết.
Khung cảnh này, giống như những khung cảnh thường thấy trong chuyện cổ tích vậy.
Cô cảm thấy như là mình đang mơ, nhất định là khi dìu Cố Thành Trung về phòng, cô cũng ngủ quên mất rồi.
Nếu không… tất cả những thứ này làm sao có thể như trong mơ vậy?
Hứa Trúc Linh cảm thấy hơi lạnh, nóc xe của chiếc xe này tự động nâng cao lên, hoá ra là hình dáng của một quả bí ngô.
“Chạy chậm lại một chút”
Cố Thành Trung nói với ông già Noel, ngay lập tức, chiếc xe đi chậm lại, bếp than trong xe được nhóm lên, không khí trở nên ấm áp hơn nhiều.
Anh lấy ra một hộp quà, nói: “Công chúa, thay quần áo đi nào”
Hứa Trúc Linh mở hộp quà ra, quả nhiên giống y như trong truyện cổ tích. Cô vô cùng thích thú, nhanh chóng cởi áo khoác ra, mặc lên mình bộ váy công chúa.
Đợi cô thay xong, Cố Thành Trung cũng thay bộ quần áo ky sĩ, bên thắt lưng nghiêm chỉnh đeo một thanh kiếm.
“Cố Thành Trung, có phải em đang mơ không? Sao em lại cảm thấy không chân thực gì hết”
“Đương nhiên không phải là mơ, anh biết con gái bọn em hồi nhỏ thích đọc truyện cổ tích, đều mơ mộng mình sẽ trở thành công chúa. Nhưng em không cần mơ mộng gì hết.
Từ nay trở đi, em luôn là công chúa của anh”
Hứa Trúc Linh nghe những lời này, hốc mắt nóng lên, không tự chủ mà rơi lệ.
Trong giấc mơ của mỗi cô gái, luôn có những bộ váy công chúa lộng lẫy, một chàng hoàng tử, một cỗ xe bí ngô…
Mà hôm nay, Cố Thành Trung đều đã cho cô rồi Cô mới chỉ có hai mươi tuổi, nhưng cô cảm thấy bây giờ chết đi cũng không còn gì nuối tiếc nữa.
Có thể gả cho Cố Thành Trung, chính là may mắn lớn nhất đời này của cô.
Cô ôm chặt lấy anh, nói: “Cố Thành Trung, có phải kiếp trước em cứu cả giải ngân hà, cho nên kiếp này mới gặp được anh không?”
“Chắc là kiếp trước anh nợ em tiền, cho nên kiếp này mới rơi vào tay em, không thể thu xếp được. Anh nguyện vì em mà ở mãi chỗ này, giam cầm cả đời, không ra ngoài nửa bước.”
Nghe những lời này, Hứa Trúc Linh nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể kiếng chân lên hôn anh.
Trăng sáng, tuyết rơi, lễ Giáng Sinh, ông già Noel và tuần lộc…
Còn có hoàng tử và lọ lem.
Thời gian từng phút trôi qua, Hứa Trúc Linh bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Cô năm trong lòng anh, chân đặt lên đùi anh ngủ ngon lành.
Cố Thành Trung thương tiếc chạm lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, bắt đầu quay trở về.
Sáng sớm hôm sau, khi Hứa Trúc Linh thức dậy, việc đầu tiên làm là kiểm tra quần áo của mình. Là đồ ngủ, không phải váy công chúa, tối qua… chỉ là giấc mơ ư?
Nghĩ đến chuyện đêm qua, cô không nhịn được cười ngốc nghếch.
Nhất định là mơ!
Không thì ông già Noel và tuần lộc ở đâu ra chứt Không thể là thật được!
“Tắm rửa đi rồi xuống dưới ăn sáng”
Cố Thành Trung từ phòng tắm đi ra, thúc giục Hứa Trúc Linh nhìn anh, mở miệng muốn hỏi chuyện tối qua là thật hay giả, nhưng nếu là giả, không thể tránh được việc đánh mất bản thân Gô đã có Cố Thành Trung tốt nhất rồi, không thể quá tham lam.
Cô vừa bước xuống lầu, liền nghe thấy giọng nói: “Ấy ấy mấy con nai hư này, sao có thể ăn hoa được chứ” Cô nhìn theo hướng âm thanh, chợt nhìn thấy trong sân có… ba con tuần lộc.