Cố Lan San xoay người, hướng về phía cửa phòng ngủ mà đi.
Ánh mắt của Thịnh Thế từng chút từng chút ảm đạm dần.
Từ đầu đến cuối anh không có nói tiếng nào, cứ như vậy nhìn bóng lưng Cố Lan San, từng chút từng chút xa dần tầm mắt của mình.
Cố Lan San đưa lưng về phía Thịnh Thế, trong lòng lặng lẽ đếm, một, hai, ba…….. Đến lúc đếm đến số mười, rốt cuộc Thịnh Thế nuốt nước miếng một cái, hướng về phía bóng lưng Cố Lan San, mở miệng: “Hàn Thành Trì tốt như vậy sao? Em không thể không thích hắn ư?”
Cố Lan San đưa lưng về phía Thịnh Thế vểnh môi, cô cũng biết, khẳng định là anh không thể bỏ được cô.
Sau ba giây khi lời anh vừa nói dứt, cô mới ngừng bước chân, sau đó thu lại nụ cười nơi khoé môi, từ từ quay đầu, cách một khoảng, nhìn ánh mắt của Thịnh Thế, trả lời Thịnh Thế một cách đúng lý hợp tình: “Cố Lan San tốt như vậy sao? Anh không thể không thích cô ấy?”
Lại một lần nữa Thịnh Thế bị Cố Lan San chặn cứng họng.
Đúng vậy nha, cô trả lời thật đúng, đâm thẳng tắp vào tim anh.
Cố Lan San tốt như vậy sao? Tại sao anh không thể không thích cô?
Hàn Thành Trì cảm thấy trong lòng rất mất mác, hắn hướng về phía Cố Lan San gật đầu một cái, sau đó lặng lẽ xoay người.
(Lovenoo1510: Đoạn này ta nghĩ tác giả bị nhầm lẫn, nhưng vì bản gốc là vậy nên ta không có xoá nha.)
Thịnh Thế cảm thấy trong lòng rất mất mác, hắn hướng về phía Cố Lan San gật đầu một cái, sau đó lặng lẽ xoay người.
Nếu cô đi, thì đi đi, anh giống như trước kia, anh đi, cô không tiễn.
Chỉ cần cô muốn trở lại, bất kể là thời gian có biến đổi thế nào, anh cũng sẽ đợi.
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế cô đơn, suýt chút nữa bật cười, đôi mắt đen nhánh của cô đảo quanh một vòng, sau đó rón rén đi tới sau lưng Thịnh Thế.
Bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, qua một hồi rất lâu, Thịnh Thế cho là Cố Lan San đã đi rồi, cả người suy sụp yếu đuối xoay người, sau đó cổ của anh lập tức bị người ôm, đem đầu của anh đè xuống, theo sát phía sau là đôi môi ấm áp quen thuộc dán vào………