Hắn cẩn thận lấy ra chiếc hộp Linh Ngọc dài, nhẹ nhàng bỏ Địa Kiếm vào đó.
Nhìn tình hình bây giờ của Địa Kiếm, xem ra chỉ có thể quay về tìm sư tôn.
Lúc này, trên mảnh vảy lân lơ lửng vang lên tiếng kêu hốt hoảng.
“Nhanh lên, kiếm của ngươi sớm muộn gì cũng có thể cứu được, hiện giờ chúng ta phải tranh thủ thời gian, xử lý cái xác này!”
Thi thể khổng lồ nói nhanh.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Nó đã chết rồi, còn xử lý để làm gì?”
Hắn nhìn qua xác con quái vật kia, hơi khó hiểu.
Nếu tình cảnh không phải quá mức nguy hiểm, thậm chí hắn còn không muốn giết chết con quái vật này.
Hắn muốn hỏi đối phương xem, tại sao lại nhận ra mình.
Cố Thanh Sơn hoàn toàn có thể xác định, trước giờ mình chưa bao giờ gặp gỡ con quái vật này, bất kể là kiếp trước, hay là kiếp này cũng vậy.
Nhưng đối phương lại có thể nhận ra hắn.
Điều này là vì sao?
Thi thể khổng lồ đã nói, trong chín trăm triệu tầng thế giới này, không có bất kỳ dạng tồn tại gì, có thể so được với con quái vật đó.
Nó không thuộc về chín trăm triệu tầng thế giới này.
Nó… Nhận ra mình.
Cố Thanh Sơn không nghĩ nổi nữa.
Trên người con quái vật này đầy những bí ẩn, thậm chí cả tiếp tục suy đoán cũng chẳng thể làm được.
Tiếng Thi thể khổng lồ lại vang lên: “Nếu không xử lý xác của nó, chỉ sợ sẽ đưa tới càng nhiều thứ tồn tại chẳng biết tên.”
“Ngươi chắc không?”
“Thật sự có rất nhiều cách để phát hiện vị trí của một cái xác, cho nên phải tiêu hủy thứ này đi, hơn nữa không thể để lại dù chỉ một chút!”
Đang lúc nói chuyện, bỗng thấy đầu con quái vật kia nhúc nhích.
Một đường chỉ màu trắng ngà từ trong đầu nó bay ra ngoài, chạm vào cơ thể.
Ngay sau đó, đầu lâu bay lên, từ từ bay về phía thân thể của nó.
“Ngươi nghĩ hay nhỉ.” Thi thể khổng lồ nói.
Chỉ thấy vài miếng vảy lân từ trên chiến giáp của Thi thể khổng lồ bay lên bay xuống, biến thành các loại công kích, đánh vào trên đầu lâu.
Chẳng có chút hiệu quả nào.
Đầu lâu ngay cả chút sứt mẻ cũng không có, vẫn tiếp tục bay về thân thể của nó.
Hình như con quái vật này có phương pháp bí mật, có thể gắn lại đầu của nó vào thân thể lần nữa.
Thi thể khổng lồ luống cuống, cao giọng kêu. “Ngươi còn cách nào không, mau ngăn cản thuật sống lại của nó đi!”
Cố Thanh Sơn đáp: “Ngươi còn không có, thì ta có thể có cách nào!”
Trong lúc nguy cấp, tim hắn bỗng giật thót.
Đột nhiên, hắn rút Lục Giới Thần Sơn Kiếm ra.
Trường kiếm vung ra một đường kiếm quang, bỗng chốc chặt đứt tia sáng màu trắng ngà kết nối đầu và thân của quái vật.
Thần Sơn đoạn pháp!
Đầu lâu của quái vật lại lăn xuống mặt đất lần nữa.
Nó mở mắt ra, rất hứng thú nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cũng nhìn lại nó.
“Đáng thương…” Quái vật nói.
Nói xong hai chữ này, nó nhắm mắt lại, không còn sống nữa.
Đáng thương?
Ta?
Cố Thanh Sơn ngơ ngác.
Thi thể khổng lồ như nổi điên gào lên: “Hết cách! Hết cách! May là không ở trên cột Thanh Đồng, giờ ta nhất định sẽ lấy hết thủ đoạn ra để xử lý cái xác này.”
Theo lời nó nói, chỉ thấy bên trong khôi giáp màu đen trên người Thi thể khổng lồ kia, mấy trăm mảnh vảy lân bắn ra ngoài.
Một mảnh vảy giáp màu đen dẫn đầu bay tới, rơi trên xác quái vật.
Vảy lân hóa thành một làn sương mù màu xanh lá, hoàn toàn bao phủ xác quái vật.
Một lát sau, sương mù tan đi, xác quái vật vẫn bình yên vô sự.
Lại một mảnh vảy lân màu đen khác rơi xuống, biến thành dung nham vô cùng nóng, bao trọn xác quái vật lại.
Nhưng chẳng có tác dụng gì, xác quái vật vẫn không bị thiêu hủy.
Mảnh vảy lân màu đen thứ ba tiếp tục rơi xuống, biến thành vài con dã thú, bò lên xác quái vật không ngừng cắn xé.
Mảnh vảy lân màu đen thứ tư rơi xuống, biến thành một cây chùy lớn, gõ mạnh vào xác quái vật.
Mảnh vảy lân màu đen thứ năm chia thành mấy người tí hon, cầm công cụ của riêng mình, chuẩn bị giải phẫu xác quái vật.
Mảnh thứ sáu,
Mảnh thứ bảy…
Thuật pháp và thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, từng mảnh từng mảnh vảy lân không ngừng xuất hiện.
Nhưng xác của quái vật vẫn không bị hủy diệt.
“Đáng chết, đáng chết, chúng ta nhất định phải tăng thêm tốc độ.”
Giọng của Thi thể khổng lồ càng ngày càng căng thẳng nôn nóng.
Theo giọng của nó, càng ngày càng có nhiều mảnh vảy lân màu đen từ chiến giáp của nó bay ra ngoài.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Mảnh vảy lân màu đen thứ ba trăm chín mươi tám rơi xuống, biến thành hàng ngàn hàng vạn con kiến màu bạc.
Những con kiến này bắt đầu gặm nhấm xác của quái vật.
Theo bọn chúng gặm nhấm, xác của quái vật nhanh chóng biến mất.
“Rất tốt! Chính là như vậy.” Thi thể khổng lồ nói.
Mấy chục giây sau, xác quái vật biến mất.
Đàn kiến màu bạc bò tới chỗ ban đầu vốn đặt xác quái vật, đứng im bất động.
“Xong rồi à?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chờ một lát, xem kết quả thế nào đã.” Thi thể khổng lồ trả lời.
Hai người chờ một lát.
Bỗng nhiên, cả đàn kiến tránh ra xung quanh.
Một cái đầu lâu màu đen từ dưới đất nhô lên, vô thức đi về phía nơi xa.
“Xong rồi!”
Thi thể khổng lồ nói.
Nghe vào tai, nó như vừa trút được gánh nặng.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía đầu lâu màu đen kia.
Chỉ thấy nó đi vào giữa đống đầu lâu màu đen hơn ngàn năm quanh đó, đi qua đi lại cùng số đầu lâu này, giữa chúng chẳng có gì khác nhau cả.
“Đợi đã, số đầu lâu này…”
“Đúng vậy, như ngươi thấy đó, những thứ này đều muốn ăn thi thể của ta. Thường thì ta sẽ không ra tay mà dùng vài thủ đoạn nhỏ để giết chúng nhưng con quái vật xuất hiện lần này thì ta hoàn toàn không có cách nào đối phó được.”
“Con quái vật này cuối cùng là thứ gì?”
“Ta cũng không biết.”
“Ngươi nói nó không thuộc về chín trăm triệu tầng thế giới này?”
“Tuyệt đối không phải.”