Thượng Quan Cảnh không vui, nhưng nhìn những món ăn nhẹ đáng yêu kia, hắn thầm nghĩ chắc mùi vị cũng không tệ lắm.
Vậy nên, dù buồn ngủ, hắn vẫn cảm thấy khá vui vẻ.
“Vương phi có lòng rồi. Bản vương nghe nói ngươi bận rộn cả đêm, sao không nghỉ ngơi thêm?”
“Hoàng thượng đến, Vương gia coi trọng, thϊếp sao dám đi nghỉ được ạ?”
Thượng Quan Cảnh không muốn nói nữa. Hắn cầm điểm tâm lên, cắn một miếng, “Cũng được.” Tâm trạng tốt hơn rồi, nhưng vẫn buồn ngủ.
“Thật ra thϊếp rất nhớ Giảo Giảo.”
Nghe Đường Quả nhắc đến Đường Giảo, Thượng Quan Cảnh không đuổi cô đi nữa, dự định sẽ ngủ bù sau, “Bản vương nghe nói tình cảm của hai chị em rất tốt.”
“Đúng vậy ạ.”
Mắt Thượng Quan Cảnh sáng lên, “Đã vậy rồi sao Vương phi không vào cung vấn an Giảo phi? Hai chị em thân thiết như thế, bản vương và hoàng huynh sẽ không ngăn cản.”
“Thϊếp xin cảm ơn Vương gia.”
“Giảo phi hoạt bát, thích ra ngoài chơi.” Thượng Quan Cảnh chợt cảm thấy câu này có phần không ổn, vội đổi giọng, “Hoàng huynh nói vậy.”
=====
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh – Beta: Minh Nguyệt
Truyện được đăng tại wa.tt//pad BeltiousSoulia. Nếu bạn đang đọc ở nơi khác, xin vui lòng đến đọc ở wa.tt//pad BeltiousSoulia để ủng hộ nhóm dịch.
Nếu thấy truyện hay, các bạn đừng quên bình chọn, để lại bình luận chia sẻ ý kiến/suy nghĩ của mình, và nếu được thì giới thiệu cho nhiều người khác cùng đọc nhé.
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. ~~
=====
Chương 22 (1146):
“Theo như tính cách của hoàng huynh, nếu Giảo phi muốn ra ngoài chơi, hoàng huynh chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Sau hôm nay, Vương phi có thể mời Giảo phi thường xuyên đến đây chơi .”
“Vương gia nói đúng, thϊếp cũng muốn nói vậy. Mỗi năm chỉ gặp mặt có một hai lần, thϊếp không thể chịu được.”
Thượng Quan Cảnh vui vẻ. Đường Quả mời Giảo Nhi đến phủ chơi thì không phải hắn sẽ thường xuyên được gặp Giảo Nhi hay sao?
Hoàng huynh yêu chiều Giảo Nhi như thế, chắc chắn sẽ đồng ý. Chỉ cần hắn không thể hiện gì ra ngoài, hoàng huynh sẽ không nghi ngờ gì.
Hắn không định đánh rắn động cỏ, hoàng huynh không ngốc, hắn chỉ cần lộ ra một chút thôi là cả đời đừng mơ thấy được Giảo Nhi.
“Bản vương biết ngươi và Giảo phi rất thân thiết, Giảo phi có muốn đến làm khách, ngươi cứ đợi là được.”
“Cảm ơn Vương gia.”
Đường Quả liếc nhìn Thượng Quan Cảnh đang vui vẻ, ngoài mặt nói cảm ơn nhưng trong lòng cười lạnh một tiếng. Cái nết này không đánh cũng phí.
Mải nói chuyện với Đường Quả, Thượng Quan Cảnh quên mất ý định ngủ bù. Hắn một câu cô một câu, chẳng mấy chốc thì Thượng Quan Dực và Đường Giảo đến phủ.
Đường Quả cười thầm trong bụng, Thượng Quan Cảnh chỉ ngủ chưa đầy hai canh giờ liệu có chịu nổi không đây.
Thượng Quan Dực và Đường Giảo không mang theo bao nhiêu người, chỉ có mấy tùy tùng giỏi võ nghệ. Cả hai ngồi trên một chiếc xe khiêm tốn, lặng lẽ vào phủ Cảnh Vương.
Đường Giảo được nâng xuống dưới, vừa ngẩng đầu lên đã thấy được nữ tử xinh đẹp đoan trang đứng bên cạnh Thượng Quan Cảnh. Gương mặt kia giống hệt cô, cảm giác như đang nhìn bản thân vậy.
Đường Quả nở một nụ cười nhạt, hành lễ theo Thượng Quan Cảnh, rất quy củ.
Đường Giảo nhanh chóng phản ứng lại, vội diễn vai của mình. Cô mừng rỡ buông tay Thượng Quan Dực, chạy đến bên cạnh Đường Quả, kéo tay Đường Quả, “Chị ơi!”
Đường Giảo thầm kêu khổ trong lòng. Thiết lập nhân vật kiểu này, không cẩn thận là diễn hỏng như chơi.
“Ừ.” Đường Quả nhẹ giọng đáp. Diễn hả? Với cô thì dễ như ăn bánh vậy.
Trong mắt cô có mấy phần kỳ lạ. Đường Giảo này thoạt trông có gì đó không đúng lắm.
“Xem ra Giảo phi rất muốn gặp Cảnh Vương phi. Vậy đi, Cảnh Vương phi, trẫm giao nàng cho ngươi.”
Thượng Quan Dực đương nhiên sẽ không để Thượng Quan Cảnh ở gần Đường Giảo. Lúc nói, hắn còn vô thức nhìn Thượng Quan Cảnh.
Thượng Quan Cảnh hoàn toàn vô cảm, còn tán đồng, “Vương phi cũng nói với thần đệ là rất nhớ Giảo phi nương nương. Vương phi, nàng phải chiếu cố nương nương thật tốt đấy.”
Thượng Quan Dực gật đầu, xem ra Vương phi đã chiếm được trái tim em trai hắn rồi.
Nữ tử tốt như thế, Thượng Quan Cảnh động lòng là đúng.
Hắn đến phủ Cảnh Vương, một phần là để thỏa mãn tâm nguyện của Giảo phi, một phần là để thử lòng em trai hắn, xem liệu Cảnh Vương đã hết hy vọng hay chưa.
Giảo phi đã là người của hắn rồi, người khác không thể nhớ thương được, kể cả là em ruột hắn.
Đường Giảo bước theo Đường Quả. Vừa đi cô vừa cẩn thận quan sát vị tiểu thư khuê các kia, cảm thán với hệ thống, “Đúng chuẩn tiểu thư khuê các thời cổ đại rồi. Hệ thống à, may là tôi xuyên thành Đường Giảo đấy, chứ nếu thành Đường Quả, chẳng thà cho tôi chết đi. Nếu không chết được thì tôi cũng phải giả mất trí nhớ quá.”