“Làm hiền nội trợ thì có làm sao?”, Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung, tầm mắt không hề dịch chuyển nửa ly.
“Phò mã không sợ người ta nói ngài là thứ nhu nhược, không bản lĩnh sao?”
“Chỉ những kẻ không có bản lĩnh mới muốn thê tử yếu kém hơn để làm nổi bật bản lĩnh của mình”, Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn Thượng Quan Nhã, khẽ cười nói, “Mà ta chỉ hy vọng, thê tử của ta, có thể sống như ý nguyện của nàng”
“Nếu nàng muốn thiên hạ, ta có thể cho nàng. Nếu nàng muốn một khoảng trời yên bình, ta cũng có thể cho nàng. Thân là trượng phu, sự sủng ái ta dành cho thê tử không phải cho nàng một lồng son”
“Mà là bất kể nàng làm gì…”, Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn về phía Lý Dung, nhẹ nhàng cười, “Ta đều có thể tùy theo ý nàng”
Thượng Quan Nhã ngẩn người, một lát sau, nàng thử dò hỏi, “Ngươi nói nghe hay ho vậy nhưng hai người chẳng phải là bạn bè sao?”
Bùi Văn Tuyên nghe thế thân thể cứng đờ, Thượng Quan Nhã không kiềm được bật cười thành tiếng, “Xem ra con đường bạn bè mà Phò mã phải đi còn rất dài nha”
“Chuyện này chưa chắc”, thần sắc Bùi Văn Tuyên lạnh nhạt, lúc này Lý Dung đang trao tặng quan ấn cho Tuân Xuyên. Hắn nhìn Lý Dung, có vài phần không phục nói, “Nói không chừng sắp đi xong rồi thì sao?”
Thượng Quan Nhã cố nén cười, không tiếp tục kích thích Bùi Văn Tuyên.
Đại điển kết thúc, Lý Dung liền mời những người làm việc chủ yếu trong Đốc tra ti đến phủ Công chúa dùng bữa.
Tuân Xuyên bị nàng bổ nhiệm làm Tuần sát sử, chuyên phụ trách giám sát Đốc tra ti ở địa phương. Nàng vốn dĩ sớm phải khởi hành, nhưng gần đây vì trên người có thương tích, lại thêm đại điển kiến ti, liền bị giữ lại.
Lý Dung bày mấy bàn, ở trong sân ăn uống vô cùng náo nhiệt. Tô Dung Hoa là người biết ăn nói, gã rủ mọi người chơi vung quyền uống rượu*, ném thẻ vào bình rượu, đấu thơ.
(*Hai người tùy ý chìa ngón tay, đồng thời nói ra một con số, ai đoán trúng hoặc gần với tổng số thì thắng, ai thua phải uống rượu)
Bùi Văn Tuyên lúc trước từng thắng Tô Dung Hoa một lần, Tô Dung Hoa cả đêm liền bám chặt lấy Bùi Văn Tuyên không tha, một hai muốn cùng hắn so tài. Bùi Văn Tuyên bị gã làm ồn đến đầu óc phát đau, liền kéo theo Lý Xuyên và Tần Lâm, bốn người một phen hỗn chiến, uống đến trời đất tối tăm.
Thượng Quan Nhã, Lý Dung, Tuân Xuyên ba người thì bày một bàn nhỏ, ngồi một bên xem những người kia náo loạn. Thượng Quan Nhã thích tán gẫu, trước tiên là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của mình ở U Châu, nói tới nói lui lại nói đến chuyện ở Hoa Kinh. Nàng thở dài than thở, “Nhắc đến chuyện này, thật ta chỉ thấy ta tiêu rồi. Điện hạ, chúng ta đêm nay nói lời thật lòng, Người tuyệt đối đừng để bụng nha”
Thượng Quan Nhã nói, nâng tay khẽ vỗ Lý Dung, Lý Dung phất tay nói, “Nói đi nói đi, ta là người nhỏ mọn như vậy sao?”
“Vậy ta nói đây. Lúc ấy ta nghe bảo mình phải làm Thái tử phi, ta liền nghĩ, xong rồi, đời này thế là xong rồi. Cừ nhìn vị cô cô kia của ta xem, làm Hoàng Hậu cả đời, đáng thương biết bao nhiêu. Tỷ nói đi, quyền thế nhiều như thế cũng được ích gì? Ta làm tiểu thư Thượng Quan gia, có gì ta ăn không được, chơi không nổi? Vào cung rồi, không bài bạc, không cá cuộc, không uống rượu, ngay cả muốn cùng bạn bè câu cá, leo núi, đánh mã cầu cũng không được. Vậy sống trong cung làm gì? Xem người khác dập đầu cúi lạy mình sao?”
“Ngươi nói rất đúng”, Lý Dung uống một ngụm rượu, gật đầu nói, “Là đạo lý này”
“Ừm”, Tuân Xuyên cũng đáp một tiếng, “Ta cũng thấy vậy, cho nên buổi tối cung yến ngày đó, ngươi khiến ta sợ muốn chết”
“Xin lỗi”, Thượng Quan Nhã vỗ vai Tuân Xuyên, “Lúc ấy không ngờ cũng có người không muốn làm Thái tử phi”
“Ngươi đáng ra phải nghĩ có ai nguyện ý làm Thái tử phi”, ngữ khí của Tuân Xuyên đầy chán ghét.
“Đứa cháu gái của Nhu phi”, Thượng Quan Nhã lắp bắp nói, “Tên là gì nhỉ?”
“Chuyện này không quan trọng”, Lý Dung khoát tay, “Dù sao cũng không thể làm em vợ của ta, đệ đệ của ta là một người rất tốt”
“Đúng vậy”, Thượng Quan Nhã gật đầu, “Là một người tốt, bị kiềm hãm bởi vị trí Thái tử”
Tuân Xuyên cũng gật đầu, “Thượng Quan tiểu thư nói đúng”
Ba nữ nhân thấp giọng nói chuyện, Thượng Quan Nhã uống khá nhiều, sớm chống cằm ngồi một bên ngủ gật. Lý Dung nhìn nàng lại chính tay rót rượu cho Tuân Xuyên, hai người chạm cốc, Lý Dung thấp giọng hỏi, “Ngày mai xuất phát?”
“Vâng”, Tuân Xuyên nhẹ giọng đáp, “Không thể cáo biệt Điện hạ đàng hoàng”
“Được rồi”, Lý Dung gật đầu, “Không phải chuyện gì to tát. Không biết ngày gặp lại sẽ là khi nào nữa”
“Vậy có lẽ phải đợi đến khi Điện hạ nắm được quyền to”, Tuân Xuyên mỉm cười, “Điện hạ yên tâm, ti chức bên ngoài, sẽ tận tâm giúp Điện hạ làm việc”
“Ta biết, nhưng ngươi cũng phải sửa lại tính tình một chút, đừng quá bộc trực”, Lý Dung chạm cốc với Tuân Xuyên, Tuân Xuyên đáp một tiếng, “Điện hạ yên tâm, những chuyện ta không hiểu ta nhất định sẽ cẩn thận”
Lý Dung không nói gì. Tuân Xuyên uống rượu, một lát sau, nàng chậm rãi nói, “Điện hạ, về những lời nói ngày đó, ta muốn xin lỗi Người”
Lý Dung nghe thế liền ngẩn người, sau đó nàng mắt, bật cười đáp, “Chẳng phải chuyện to tát, ngươi không cần xin lỗi”
“Thật ra hôm đó, ta cũng chỉ vì không muốn tăng thêm phiền toái cho Điện hạ. Lòng tốt của Điện hạ, Tuân Xuyên rất rõ ràng”
“Ngươi nói cũng không sai”, Lý Dung nhàn nhạt nói, “Ta cũng không phải người xử trí theo cảm tính, giúp ngươi thật sự vì có tư tâm, ta sẽ không phủ nhận”
“Điện hạ nói vậy, ta không tin”, Tuân Xuyên nói, nâng mắt nhìn về phía Lý Dung, “Thật ta trong lòng Điện hạ có công đạo, cũng sẽ không xem người khác thành quân cờ. Cái gọi là tranh quyền đoạt lợi, đối với Điện hạ mà nói, thật chất phần nhiều chỉ để tự bảo vệ mình, nhưng ngoài ra, Điện hạ vẫn còn vài phần nhiệt huyết. Ta biết, trong lòng Điện hạ có thế giới mà Điện hạ mong muốn, mà đó cũng là thế giới mà Tuân Xuyên mong muốn”
Lý Dung lẳng lặng nhìn Tuân Xuyên, Tuân Xuyên nâng ly lên, “Thật ra, Tần Chân Chân chết chưa chắc không phải chuyện tốt. Khoảng thời gian được đi theo Điện hạ, Tuân Xuyên thật sự rất vui vẻ”
“Tuân Xuyên kính Điện hạ một ly, tạ Điện hạ ân cứu mạng”
Lý Dung không nói gì, nhìn Tuân Xuyên uống một hơi cạn sạch.
Sau đó nàng lại rót đầy ly, tiếp tục nói, “Ly rượu thứ hai, tạ ân tri ngộ với Điện hạ. Gặp được Điện hạ, Tuân Xuyên mới biết, trời đất dành cho nữ tử rất rộng lớn, vốn dĩ cũng có một cách sống khác”
“Ngươi khách khí”
Tuân Xuyên uống cạn ly, sau đó nàng lại rót đầy, tiếp tục nói, “Ly rượu thứ ba này, nói ra cũng không sợ Điện hạ chê cười, ly rượu này là cảm kích có thể gặp gỡ Điện hạ, A Nhã. Tuy thời gian bên nhau không dài, nhưng Tuân Xuyên đã xem hai vị là bạn của mình. Một ly rượu này, xem như tình nghĩa giữa bằng hữu, mong rằng con đường tương lai, chúng ta ba người, không phụ kiếp này”
“Ly này ta cũng uống”
Thượng Quan Nhã vốn đang ngủ, đột nhiên tỉnh lại. Tuân Xuyên nhìn sang, thấy Thượng Quan Nhã nâng cao ly, vui vẻ nói, “Nào, uống xong ly rượu này, ta cũng phải đi rồi”
“Các ngươi đều uống, sao ta có thể không uống?”
Lý Dung bật cười, nàng nâng ly lên, nhẹ nhàng chạm vào ly của hai người còn lại.
Thời điểm vành ly khẽ chạm vào nhau, Lý Dung trong lòng hơi xao động, đây là thứ tình cảm mà kiếp trước nàng chưa bao giờ được trải nghiệm.
Khác với tình yêu triền miên lâm li, khác với tình thân sâu sắc thâm trầm.
Không thể nói rõ đây là cảm giác gì, nhưng tựa như một chén rượu này, trong sự sảng khoái tươi mát mang theo vài phần ngọt lành khiến cả người vô cùng thoải mái.
Ba người uống xong, Tuân Xuyên liền đứng dậy, thấp giọng nói, “Ta đi tìm ca ca nói chuyện”
“Ca ca ngươi biết ngươi còn sống?”
Thượng Quan Nhã có chút tò mò, Tuân Xuyên gật đầu, “Ừm”
Nói xong, Tuân Xuyên liền nâng chén rượu, đi về phía Tần Lâm.
“Ta có chút mệt”, Lý Dung cũng đứng lên, “Đi dạo tỉnh rượu đây”
Thượng Quan Nhã gật đầu, phất tay nói, “Được rồi, ta cũng phải đi”
Bọn họ từng người tan đi. Lý Dung trở về hành lang dài, không biết vì sao, nhân lúc men say còn đó, nàng dùng ống tay áo phủi phủi bậc thang sau đó ngồi xuống.
Đêm nay trăng sáng sao thưa, là một thời tiết không tồi. Lý Dung ngồi được một chốc Bùi Văn Tuyên đã tìm đến. Khi thấy Lý Dung ngồi trên bậc thang ngắm trăng, hắn cười khẽ gọi, “Điện hạ”
“À”, Lý Dung quay đầu, nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, “Người bên ngoài đều tiễn về hết rồi?”
“Vâng”
Bùi Văn Tuyên đáp, đi đến bên cạnh Lý Dung, dịu dàng nói, “Trên đất lạnh, Điện hạ đứng lên đi”
“Ta sắp nóng chết rồi đây này”, Lý Dung nâng tay, vỗ vỗ bên cạnh nói, “Ngươi bảo ta đứng lên, chi bằng ngươi ngồi xuống”
Bùi Văn Tuyên khẽ cười, thản nhiên ngồi xuống cạnh Lý Dung, “Điện hạ đang làm gì vậy?”
“Đêm nay Tuân Xuyên sẽ đi”
“Điện hạ không đi tiễn nàng ấy sao?”
Việc Bùi Văn Tuyên bồi Lý Dung có chút kỳ quái, Lý Dung khẽ cười, “Tiễn đưa làm gì? Biệt ly dễ sinh bi thương, những lúc thế này tốt nhất đừng gặp”
“Điện hạ không phải người giỏi che giấu cảm xúc”
Bùi Văn Tuyên cười khẽ, hai người im lặng ngồi trong chốc lát. Lý Dung nhìn vầng trăng trên trời, nhẹ giọng nói, “Bùi Văn Tuyên, ta có bạn rồi”
Bùi Văn Tuyên quay sang nhìn Lý Dung, Lý Dung bật cười, gương mặt có vài phần sung sướng, “Ta có bạn, có người nhà. Kiếp này, ta cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tuy không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại, những thứ ta cảm thấy nên có, ta đều có cả rồi”
“Điện hạ còn thiếu một thứ”, Bùi Văn Tuyên khẽ khàng lên tiếng. Lý Dung có chút kỳ quái nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên quay đầu, mỉm cười nhìn nàng, “Điện hạ còn thiếu một trượng phu”
Lý Dung không đáp.
Khoảng cách giữa họ vô cùng gần, Bùi Văn Tuyên nhìn vào mắt nàng, ánh nhìn kia như thể một tấm lưới chứa đầy sự dịu dàng, nhẹ nhàng bay xuống, bao lấy cả người nàng.
Nàng cúi đầu cười, sau đó xoay mặt đi.
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung không nói gì cũng không giận. Hắn ngước nhìn ánh trăng, trong lòng bắt đầu vẽ ra một phương án.
Mọi việc đều phải có kế hoạch.
Bùi Văn Tuyên thầm cân nhắc.
Thời điểm đẩy Lý Dung ra xa, có kế hoạch, hiện tại muốn lần nữa theo đuổi Lý Dung…
Cũng cần có một kế hoạch chỉnh thể mới được.
Khi tâm trí của Bùi Văn Tuyên còn đang bay đến tận đâu, Thượng Quan Nhã được Tô Dung Hoa dìu ra khỏi phủ.
“Ta không có say”, Thượng Quan Nhã vẻ mặt nghiêm túc, nhấn mạnh với Tô Dung Hoa, “Ta một mình đi cũng không vấn đề, ngươi xem”
“Được rồi được rồi”, Tô Dung Hoa nhìn bộ dáng loạng choạng, bước đi không vững của Thượng Quan Nhã, thỏa hiệp nói, “Cô không say, cô đang vô cùng tỉnh táo, sau này uống ít chút được không?”
“Tỷ muội của ta sắp đi”, Thượng Quan Nhã khoa tay múa chân nói, “Chuyện lớn như này này, sao ta có thể không uống chứ?”
“Cô uống đúng là không sao”, Tô Dung Hoa dở khóc dở cười, “Nhưng có thể đừng lôi lôi kéo kéo ta được không, biết bao người đang nhìn kìa”
“Bình thường không phải ngươi đều dính lấy ta sao?”, Thượng Quan Nhã nhíu mày, “Hiện tại ngươi trốn tránh cái gì?”
“Ta không phải muốn trốn tránh”, Tô Dung Hoa khẽ liếc nhìn thị vệ đi theo phía sau, “Vấn đề là, một cô nương như cô cứ kéo ta thế này, chẳng ra thể thống gì cả”
“Ta chính là muốn gây phiền cho ngươi”, Thượng Quan Nhã dừng bước, nghiêm túc nói, “Ta mỗi lần uống rượu xong luôn phiền như vậy đấy”
“Ta thấy được”
“Cho nên ta muốn dày vò ngươi! Ta muốn cho ngươi mất hết mặt mũi, bị trăm ngàn người chỉ trỏ, khiến ngươi thân bại danh liệt để sau này ngươi không thể đến phiền ta nữa”
Tô Dung Hoa thấy Thượng Quan Nhã nói nghiêm túc đến vậy, gã cười không ngừng được.
Gã vốn chỉ cảm thấy Thượng Quan Nhã là một người thú vị hài hước, hiện tại lại phát hiện thêm vài phần đáng yêu.
Gã nhìn thoáng qua thị vệ phía sau, họ đều là người của Thượng Quan gia và Tô gia. Gã rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhỏ giọng nói, “Thượng Quan tiểu thư, thật ra ta có một cách có thể khiến ta lập tức mất hết mặt mũi”
Thượng Quan Nhã nhíu mày, Tô Dung Hoa vươn tay ra, “Cô dắt tay ta đi ra ngoài, ta chính là người của cô. Mà cô không cần ta nữa, mặt mũi của ta liền mất hết”
Thượng Quan Nhã vì say nên đầu óc có chút xây xẩm. Nàng nhíu mày suy nghĩ một chốc, cảm thấy Tô Dung Hoa nói có vài phần đạo lý. Do đó, nàng vươn tay, nắm lấy tay Tô Dung Hoa, nghiêm túc nói, “Được, đi thôi”
(Tây: rồi xong, không biết ai mất hết mặt mụi nữa, lol. Anh thật biết gài bẫy người khác, tội chị)
Tô Dung Hoa thấy nàng thật sự tin, cười đến cả người run bần bật.
Thị vệ phía sau tiến lên muốn khuyên can, Tô Dung Hoa lại khoát tay, lắc đầu nói, “Đừng truyền ra ngoài là được”
Tô Dung Hoa bị Thượng Quan Nhã lôi lôi kéo kéo đến cổng phủ, người Thượng Quan gia tiến lên, dưới sự giúp đỡ của Tô Dung Hoa cuối cùng cũng đỡ được Thượng Quan Nhã lên xe ngựa.
Sau khi Thượng Quan Nhã lên xe, Tô Dung Hoa quay đầu liền thấy xe ngựa nhà mình ngừng ngay bên cạnh. Tô Dung Khanh đứng cạnh xe, tay xách một chiếc đèn lồng, im lặng ngắm nhìn cổng phủ Công chúa.
Tô Dung Hoa nhìn thấy Tô Dung Khanh, không khỏi cười hỏi, “Sao đệ lại đến đây?”
“Sợ đại ca say”
Tô Dung Khanh mỉm cười, “Cho nên đến đây đón huynh”
“Ta tự có chừng mực”
Tô Dung Hoa vừa nói vừa đi đến xe ngựa, Tô Dung Khanh nâng tay đỡ Tô Dung Hoa lên xe, Tô Dung Hoa xua tay nói, “Ta thật sự không say”
Tô Dung Khanh đáp một tiếng, giao đèn cho hạ nhân, sau đó cùng lên xe.
Sau khi lên xe, y quay đầu, ngước nhìn bảng hiệu phủ Công chúa. Tô Dung Hoa nhấp một ngụm trà, vừa quay sang đã phát hiện ánh mắt của Tô Dung Khanh. Gã do dự hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không nói một câu.
Tiệc tan, ai về nhà nấy.
Sau khi Tuân Xuyên từ biệt với Tần Lâm, nàng tự thu thập hành lý ra ngoài.
Nhưng khi vừa mở cửa, nàng đã thấy một thiếu niên đang đứng đợi. Tuân Xuyên ngẩn người, sau đó mới hồi thần, khàn khàn thưa, “Thái tử Điện hạ”
Lý Xuyên nhìn thấy Tuân Xuyên nhất thời có chút xấu hổ. Cậu đứng đó, cũng không biết nên nói gì. Tuân Xuyên đợi một lát mới bình tĩnh nói, “Nếu Thái tử Điện hạ không có việc gì, Tuân Xuyên xin đi trước”
“Ừ thì…”, Lý Xuyên gọi nàng lại, vội hỏi, “Ừ thì, cô phải đi ngay trong đêm nay?”
“Vâng”
“Thương thế của cô đã tốt hơn chưa?”
“Vâng, đa tạ Điện hạ quan tâm”
“Ừm”, Lý Xuyên gật đầu, Tuân Xuyên lại đợi một lát, thấy Lý Xuyên không nói gì liền ôm quyền hành lễ, xoay người rời đi.
Nhưng mới đi được vài bước, Lý Xuyên cuối cùng không thể kiềm được, gọi nàng lại, “Tần cô nương!”
Tuân Xuyên dừng bước, Lý Xuyên nhìn bóng lưng của nàng, mím môi, cuối cùng nâng tay áo lên, hơi khom người nói, “Thật xin lỗi”
Tuân Xuyên không nói gì, sau hồi lâu, nàng khôi phục chất giọng trong trẻo của thiếu nữ.
Nàng như thể vẫn là vị cô nương trên núi Cửu U mà cậu gặp gỡ, từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự lạnh lẽo, cách xa người khác ngàn dặm, thấp giọng nói, “Không sao cả”
Nói xong, nàng liền nhấc chân rời đi.
Lý Xuyên đứng thẳng người, nhìn cô nương với hắc y trường kiếm, đạp lên ánh trăng bước đi.
Đó là lần cuối cùng khi Lý Xuyên còn làm Thái tử được nhìn thấy nàng.
Sau khi Tuân Xuyên hoàn toàn rời khỏi, hạ nhân đến báo cáo với Lý Dung, “Điện hạ, Tuân đại nhân đi rồi”
Lý Dung dời mắt khỏi ánh trăng, chống người muốn đứng dậy, nhưng chỉ vừa nhúc nhích, Bùi Văn Tuyên đã đến gần, không tiếng động dìu nàng.
Lý Dung nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, lại nghe thấy Bùi Văn Tuyên cười nói, “Đi thôi”
Bùi Văn Tuyên trượt tay xuống, cầm lấy tay Lý Dung.
Lý Dung nhìn hắn chằm chằm, Bùi Văn Tuyên giả vờ không phát hiện ánh mắt của nàng. Hắn như cũ dắt tay nàng, nhẹ nhàng nói, “Điện hạ, ngày mai Người muốn ăn gì?”
Lý Dung không đáp, yên lặng để mặc Bùi Văn Tuyên dắt đi, sự thấp thỏm trong lòng hắn cũng dần tan biến.
Hắn nghĩ kỹ rồi, việc theo đuổi Lý Dung không thể nóng vội mà nên chia làm ba bước.
Đầu tiên là thói quen, hắn muốn Lý Dung dần dầnquen với việc có hắn bên cạnh cũng như sự thân mật của hắn.
Đợi sau khi Lý Dung đã quen rồi, hắn sẽ vờ như thờ ơ, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để Lý Dung bị hắn hấp dẫn.
Cuối cùng khi Lý Dung đã có tình cảm với mình, hắn lại dựng lên một màn kịch lớn, anh hùng cứu mỹ nhân để Lý Dung cùng hắn tỏ rõ nỗi lòng.
Viễn cảnh mà Bùi Văn Tuyên tưởng tượng quá mức hoàn mỹ khiến hắn suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Lý Dung liếc nhìn hắn, chỉ cảm thấy khó hiểu.
So với Bùi Văn Tuyên, suy nghĩ của Lý Dung lại tương đối đơn giản…
Chỉ cần không nói đến chuyện tình cảm, những thứ khác đều có thể.
♪Góc tám nhảm♪
Chương này dài, cảm xúc cũng nhiều, haiz, nói ra cũng khá tiếc nuối CP của Lý Xuyên và Tần Chân Chân, nhưng biết sao đước, nếu đến với nhau định sẵn là đau khổ, thôi thì nhất đao lưỡng đoạn, dao sắt chặt đay rối, đau một lần rồi thôi.
Các bạn thấy Dung Hoa khá cute nhỉ, nhưng mà vì biết được tình tiết sau này, biết là bất đắc dĩ và nhiều thứ khác nhưng Tây vẫn không thể cảm được cái CP này nha, *khóc*.
Tình hình bệnh dịch vẫn đang trong giai đoạn không mấy khả quan, các tình yêu chú ý giữ gìn sức khỏe nà