Mà vào lúc này…
XoạchI Một chiếc Bentley màu đen đậu ở ven đường, sau đó vài người mặc đồ đen từ trêи xe bước xuống, người dẫn đầu đeo kính râm, đi về phía Lâm Phú Vinh.
Lâm Phú Vinh sợ tới mức lùi lại phía sau vài bước.
“Anh… anh là ai?”
“Ngay cả tôi cũng không nhận ra? Lâm lão mập, anh thật dễ quên.” Người tới tháo kính râm xuống, nhàn nhạt nói.
“Thiên… chú Thiên?” Da đầu Lâm Phú Vinh gần như nỗ tung, người này lại là Từ Thiên!
“Chú Thiên, chú… sao chú lại tới đây?” Lâm Phú Vinh khóc không ra nước mắt.
“Tôi đến đưa tiền cho anh.” Từ Thiên mặt không thay đổi nói.
“Đưa tiền? Đưa tiền gì?”
“Đương nhiên là đưa tiền hoa hồng thu mua công ty anh!”
Lâm Phú Vinh há to miệng.
Từ Thiên đưa tiền?
Ông ta có dám nhân không? Đã nhận thì mát mạng!
Nhưng nếu không nhận, chẳng phải bản thân sẽ là người không một xu dính túi, tán gia bại sản sao?
Cân nhắc lại nhiều lần, vẫn là mạng sống quan trọng.
“Chú Thiên, cái đó… cũng không cần đưa tiền, chút tiền này coi như là cháu hiệu kính chú.” Lâm Phú Vinh vẻ mặt đưa đám nói.
“Rất nghe lời! Tôi thích loại người thông minh mập mạp như anh!”
Từ Thiên vỗ vai Lâm Phú Vinh, xoay người khẽ gật đầu với Lâm Dương rồi lên xe.
“Chiếc Mercedes này cũng lái đi.” Từ Thiên thò đầu ra hô một câu rồi nghênh ngang rời đi.
Trong nháy mắt, Lâm Phú Vinh không một xu dính túi.
Toàn người xung quanh đều choáng váng.
Về phần Tô Dư bên cạnh đã sớm nghẹn họng trố mắt nhìn trân trồi.
“Sau này bọn họ sẽ không quấy rầy em nữa rồi, trở về đi.”
Lâm Dương nói với Tô Tiểu Khuynh.
“Cảm ơn anh rễ.” Tô Tiểu Khuynh mặt đầy sùng bái nói.
“Sau này nêu có chuyện gì, có thể đến tìm anh rễ bất cứ lúc nào.”
“Ừm”
Trong mắt Tô Tiểu Khuynh hiện lên những ánh sao nhỏ.
“Chờ một chút.” Tô Dư vội vàng hô một tiếng.
“Còn có chuyện?” Lâm Dương quay đầu.
Tô Dư môi dưới ngập ngừng, cắn răng nói: “Lâm Dương… Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện quái gì? Những chiếc xe này… thật sự là của anh? Vừa rồi Từ Thiên lại xảy ra chuyện gì? Anh không phải người ở rễ nhà họ Tô sao? Người khác không phải đều nói anh là phế vật ư? Vì sao… Vì sao anh lại có được tất cả những thứ này? “
Tô Dư không nhịn được nữa.
Những lời này cô ta đã kìm nén lại lâu rồi.
Cô ta đã sớm phát hiện Lâm Dương không đúng lắm.
Bây giờ… cuối cùng cũng có thể hỏi.
Lâm Dương đứng đó im lặng một lúc, sau đó cười nhạt một tiếng.
“Đến lúc này đây còn có ai cảm thấy tôi là phé vật? Cô như vậy, rốt cuộc là ngu xuẫn đến mức nào?”
Lời nói vừa xong, Lâm Dương đã đi xa rồi.
Tô Dư đứng tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn.
“Chị…” Tô Tiểu Khuynh gọi một tiếng.
“Có lẽ, bà và bọn họ đã sai hoàn toàn rồi…” Tô Dư ấp úng tự nói.
Lâm Dương không có ấn tượng tốt với Tô Dư, sở dĩ ra tay, hoàn toàn là vì Tô Tiểu Khuynh.
Về đến nhà, Lâm Dương lại ngồi trêи sô pha, chuẩn bị đọc sách một lát.
Nhưng vào lúc này, trong phòng Tô Nhan truyền đến tiếng nức nở cực kỳ nhỏ.
“Hửm?”
Măt Lâm Dương biến sắc, bước nhanh tới.
Nhưng cửa phòng đã bị khóa.
“Tiêu Nhan, em đang ở trong đó à?”
“Ở… em ở… có chuyện gì?” Giọng Tô Nhan có chút bối rồi.
“Tiểu Nhan, mở cửa.”
“Em… Em đang thay quần áo… không tiện…”
“Mở cửa!” Giọng điệu của Lâm Dương vô cùng nghiêm túc.
Tô Nhan chưa từng nghe thấy giọng điệu của Lâm Dương mạnh mẽ như vậy.
Cô do dự, cuối cùng vẫn chậm rãi mở cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hơi thở của Lâm Dương ngưng lại.
Tô Nhan đầu tóc rối bời, trêи mặt còn có một dấu tay, khóe miệng có chút máu, sắc mặt tái nhọt.
“Ai làm?” Lâm Dương khàn giọng hỏi.
“Không có… không có gì, em… em bị ngã…”
“Anh không phải kẻ ngốc… Nói cho anh biết!”
“Nói cho anh thì thế nào? Thôi đi, chuyện đã qua rồi. Nhà họ Trương không phải nhà họ Tô, cho dù anh quen biết nhà họ Từ và nhà họ Ninh, chống lại người bên kia, cũng tốn công vô ích.”
Tô Nhan cúi đầu, giọng khàn khàn nói.
ễ “Nhà họ Trương? Trương Bảo Húc?” Lâm Dương hai mắt rùng rợn, nghiễm nhiên đã biết tất cả.
“Em qua đây.”
Anh nắm tay Tô Nhan đi đến phòng khách, sau đó làm ấm khăn lông, lấy quả trứng gà luộc, vừa xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan vừa đắp lên cho cô.
Tô Nhan nhắm mắt tận hưởng.
“Chuyện này giao cho anh. Trong thời gian này em cứ ở nhà không đi đâu hết, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Lâm Dương nói.
“Anh đừng làm bậy…” Tô Nhan hấp tấp.
“Yên tâm, anh sẽ mời nhà họ Từ và nhà họ Ninh cùng ra mặt, sắp xếp chuyện này.” Lâm Dương cười nói.
Tô Nhan sững sờ nhìn khuôn mặt đó của Lâm Dương, sau đó khẽ lắc đầu cười khổ nói: “Nếu có thể sắp xếp là tốt nhất, không ngờ có một ngày em lại dựa vào anh.”
“Em có thể dựa vào anh bát cứ lúc nào.”
Lâm Dương cười nói.
Đắp hết mặt, khuôn mặt Tô Nhan bớt sưng, rồi trở về phòng chìm sâu vào giấc ngủ.
Lâm Dương lấy điện thoại ra.
“Trương Bảo Húc đã trở về Quảng Liễu chưa?”
“Xế chiều nay đã lái xe trở về.”
“Nghĩ cách đem anh ta tới… không, đưa tôi đi tìm anh ta!”
“Được!