“Xác chết có thể rất đáng sợ, có muốn qua xem không?” Lục Phong Miên nhìn về phía Mộc Ân.
Mộc Ân gật đầu.
Cô đã nhìn thấy rất nhiều ma quỷ đáng sợ, xác chết đã là cái gì, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp vì Lục Phong Miên đã suy nghĩ cho cô.
Người này, nếu không nghĩ đến những lúc giận dỗi thì thật đúng là muốn làm cho người ta hôn nhẹ một cái.
Hai người đi đến chỗ quan tài, nhìn thấy thi thể của Lâm Dịch vẫn tốt hơn tưởng tượng một chút.
Tuy là cả người đều bị cháy thành màu đen nhưng cũng may trên mặt không bị phá hủy nghiêm trọng, vẫn có thể dễ dàng nhận ra đây là Lâm Dịch.
Mộc Ân vốn dĩ lo lắng nếu như Lâm Dịch bị lửa thiêu hoàn toàn thay đổi, làm thế nào để đưa cho ma nữ, cho dù đưa thi thể qua —– ma nữ không quen biết cũng vô dụng.
Sau khi xem xong mới hoàn toàn yên tâm, quay sang hỏi Lâm Hạ: “Chị Hạ định bao giờ sẽ an táng.”
Lâm Hạ đang ở bên người Lục Phong Miên khóc lóc như mưa, nghe vậy hít hít mũi nói: “Sáng sớm ngày kia.”
Mộc Ân suy nghĩ gật đầu nói: “Vậy đêm mai em đến đây ở, sáng sớm ngày kia dậy sớm một chút gúp chị sắp xếp mọi việc, vừa đi hỏa táng vừa đi xây mộ chắc sẽ rất nhiều việc.”
“Được.” Lâm Hạ hai mắt lưng tròng nhìn Lục Phong Miên: “Chú Lục có phải cũng đến cùng không?”
“Được.” Lục Phong Miên đồng ý.
Lâm Hạ thụ sủng nhược kinh *, trong mắt đều là vui vẻ: “Cảm ơn chú Lục, cháu là một đứa bé còn chưa hiểu sự đời, có rất nhiều chuyện không hiểu, có chú ở đây cháu rất yên tâm ……”
(*) Thụ sủng nhược kinh là câu hán việt được dịch từ tiếng Trung 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Lúc đi về đã thay chiếc xe mới, vẫn là Phó Dũng lái như mọi khi.
Mộc Ân ngồi ở đằng sau thoải mái tựa vào trong ngực Lục Phong Miên, trong lòng suy nghĩ tìm cách ngày mai làm thế nào để chuyển thi thể Lâm Dịch ra khỏi biệt thự.
Cô nhất định phải biết ai là người đã giết chết cha mẹ, người sống không còn, thi thể cũng được.
Chuyện này có thể cần đến Trình Bách Lý giúp đỡ, dùng tiên thuê mấy người có kinh nghiệm chuyển thi thể người, nhân lúc Lâm Hạ ngủ mang ra bên ngoài, chờ xong mọi việc sẽ mang trở về.
Còn muốn hỏi một chút Trần Uyển …… “Uyển Di!!”
Mộc Ân cuối cùng cũng nhớ ra mình quên cái gì kêu lên: “Dừng xe! Bác Phó dừng xe.”