“Nghe Hằng nhi báo con đã tỉnh ai gia liền vội qua đây ngay. Hai ngày qua con hôn mê Hằng nhi không ăn không uống gì cả. Con có thể qua cửa tử tỉnh lại thế này là tốt quá rồi.”
“Ai gia có một hộp nhân sâm năm trăm tuổi lâu rồi không dùng đến. Ai gia mang đến cho con tẩm bổ.”
“Mẫu hậu, không cần thiết phải vậy đâu. Thương thế của thần thiếp chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được. Nhân sâm quý giá biết bao. Người cứ giữ lấy mà dùng.”
“Ai gia đã giữ nó bao nhiêu năm không dùng cũng phí. Ai gia đã cất công mang đến đây rồi, con nỡ bắt ai gia mang về sao?”
Hồng Thanh không biết nói gì chỉ có thể mỉm cười một cách yếu ớt. Hắn đang suy nghĩ thái hậu đổi tính rồi hay sao. Cách bà ấy đối xử với hắn trái ngược hoàn toàn so với cách đây có vài ngày. Hay bà ta cũng giống hắn bị người khác nhập vào rồi?
Thái hậu quay qua hỏi Khúc Viễn về tình hình sức khỏe của Hồng Thanh. Khúc Viễn cũng nói qua tình hình giống như những gì đã nói với Hồng Thanh lúc nãy. Sau đó bà lại quay qua nói với Tử Hằng:
“Hằng nhi, con nên nghỉ ngơi đi. Hai ngày qua con đã không ngủ chút nào rồi, sắp tới còn lên triều nữa sẽ không chịu nổi đâu.”
“Con không sao. Thế này đã là gì chứ?”
“Mẫu hậu nói đúng đấy. Bệ hạ không nên xem nhẹ bản thân như vậy. Nếu bệ hạ không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng thần thiếp cũng sẽ không yên tâm nghỉ ngơi được đâu.”
“… Nếu Thanh nhi đã nói thế vậy lát nữa trẫm sẽ ngủ một chút.”
“Đúng là con cái lớn thật rồi. Thê tử nói mới nghe, chẳng còn nghe lời của mẫu thân nữa.”
“Mẫu thân nói gì vậy?”
“Ai gia chỉ nói đùa thôi. Tiến trình điều tra vụ án đến đâu rồi? Đã bắt được thủ phạm chưa?”
“Chưa ạ. Vẫn đang điều tra.”
“Điều tra đến đâu? Nói cho ai gia nghe được không? Ai gia có thể giúp con.”
“Chuyện này không cần đâu. Tự nhi thần có thể có thể giải quyết được.”
“Ai gia là người quản lý hậu cung. Nếu chuyện liên quan đến hậu cung ai gia có cách giúp con tìm ra thủ phạm thực sự.”
Tử Hằng sững người, sau đó nhanh chóng kéo thái hậu ra ngoài sảnh.
Khúc Viễn chứng kiến mọi việc nãy giờ cũng cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng không dám bình luận gì.
“Cha, hoàng tổ mẫu hình như hơi lạ phải không ạ?” Đến Phi Diên cũng ngạc nhiên hỏi.
“À, chắc là thái hậu thấy cha là người tốt nên thay đổi rồi cũng nên.”
“Thái độ thay đổi nhanh quá hình như không bình thường lắm. Nương nương vẫn nên cẩn thận một chút.” Khúc Viễn nhắc.
“Ta hiểu.”
Nói thì vậy nhưng hắn nhìn thấy Tử Hằng có vẻ rất vui khi thấy thái hậu quan tâm và đối xử với mình tốt như thế. Hắn cũng hi vọng là bà ấy đổi tính thật. Tử Hằng yêu quý bà ấy như thế, hắn không muốn phải đối đầu với bà.
…***…
Sau khi kéo thái hậu ra ngoài sảnh, bảo đảm xung quanh có ai ở gần đấy Tử Hằng mới hỏi:
“Làm sao mẫu hậu biết là người của hậu cung làm?”
“Ai gia có thể đoán được. Chẳng lẽ ai gia nói không đúng sao?”
Tử Hằng im lặng không nói gì.
“Có phải con nghi ngờ ai gia cũng liên quan đến chuyện này không?”
Tử Hằng ngay lập tức lắc đầu.
“Không có. Dĩ nhiên là không rồi.”
“Tại sao? Con biết ai gia không thích Hồng Thanh. Tại sao ta lại không thể hại hắn?”
Tử Hằng dõng dạc nói: “Con biết mẫu hậu sẽ không bao giờ làm những việc như thế.”
Lệ Hân mỉm cười xoa đầu con trai.
“Đúng. Ai gia sẽ không bao giờ làm những việc như vậy. Cho nên để chứng minh mình trong sạch, ai gia sẽ giúp con tìm thủ phạm thực sự.”
“Vâng. Xin nhờ mẫu hậu.”
Đột nhiên Tử Hằng nắm lấy tay thái hậu nói:
“Mẫu hậu, ban nãy khi đến mẫu hậu đối xử với Thanh nhi rất tốt. Có phải… mẫu hậu đã nghĩ thông rồi?”
“Con đã lấy nó làm thê tử tức là nó đã là con cháu trong hoàng tộc rồi. Ai gia có phản đối cũng không thay đổi được gì. Nếu đã không thay đổi được ai gia còn tiếp tục khó chịu với nó làm gì nữa chứ, chỉ càng khiến Hằng nhi thêm khó xử. Cho nên từ giờ ai gia sẽ cố gắng yêu thương nó, đối xử thật tốt với nó, được chưa?”
Tử Hằng nở nụ cười thật vui đáp:
“Vâng. Được chứ.”
Thấy con mình cười hạnh phúc như vậy Lệ Hân cũng cảm thấy rất vui nhưng đồng thời cũng vô cùng áy náy. Bà không dám nán lại quá lâu.
“Ai gia còn có việc nên đi trước. Tất cả những gì con điều tra được báo lại cho ai gia biết. Ai gia sẽ chỉ cách cho con tóm được kẻ đó.”
“Vâng.”
Bước ra khỏi Phượng Nghi cung, sắc mặt của Lệ Hân liền thay đổi. Không còn vẻ ôn hoà, dịu dàng như ban đầu nữa, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng, thâm sâu mà bà rất ít khi biểu hiện ra.
“Bảo đội ảnh vệ chia nhau ra điều tra rốt cuộc là tên ngu ngốc nào lại gây chuyện rồi tóm nó đến đây cho ai gia. Làm việc cũng làm không đến nơi đến chốn. Nếu đã không làm được thì xử lý cho sạch sẽ.”