Câu hỏi đặt ra là, Mộc Sùng Mạt, chưởng trại trấn Cốt Thiêu có ở trong trại không?
Nếu tình huống bình thường, đạo gia càng thường dùng “An Thổ Địa Chú” kiểm tra mọi việc trong gạo, nhưng lúc này họ vừa khéo chờ ở dưới rừng trúc, rừng trúc thuần âm thuộc về cõi âm, việc bói toán dưới rừng trúc trùng hợp với sấm vĩ hỏi đường trong cõi âm. Bởi vậy Giải Nguyên Chân mới đổi sang đốt hương nghiêm túc và trang trọng hơn.
(*) Sấm vĩ (sấm là lời đoán lành dữ của các pháp sư thời Tần, Hán; vĩ là một loại sách thần học thời Hán ở Trung Quốc)
Bản đầy đủ của An Thổ Địa Chú:
Nguyên Thuỷ an trấn, phổ cáo vạn linh. Nhạc độc chân quan, thổ địa kỳ linh. Tả xã hữu tắc, bất đắc vọng kinh. Hồi hướng chính đạo, nội ngoại túc thanh. Các an phương vị, bị thủ trạch đình. Thái thượng hữu sắc, sưu bộ tà tinh. Hộ pháp thần vương, bảo vệ tụng kinh. Qui y đại đạo, Nguyên Hanh Lợi Trinh.
Nén hương lơ lửng dưới bóng rừng, một lát sau nghiêng về phía trại lâu.
Nghĩa là “Mộc Sùng Mạt” ở trong trại.
Người chơi bình thường cùng tổ hành động lặng lẽ lui về phía sau, thoáng chốc Giải Nguyên Chân đã tìm được Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch ở quán trọ nơi đoàn họ Thốn đang nghỉ ngơi.
Trước đó đoàn ngựa thồ họ Thốn được Vệ Ách cho vàng, tuy hàng hóa bình thường của đoàn họ Thốn đã mất nhưng người chỉ huy đoàn ngựa thồ đưa ra vẫn khá nhiều. Trai tráng đoàn ngựa thồ có gia đình rời quán trọ để vào trấn mua đồ cho vợ con mình, còn người độc thân thì sửa sang lại dây cương cho lừa la, mài đá sắt.
Nghe nói Giải Nguyên Chân định đến đây, Thốn Đạo Hưng sảng khoái đồng ý.
Sau nửa tách trà, Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch và hai người “ở” lần nữa tới tìm chưởng trại lâu.
Trại binh nhận ra Thốn Đạo Hưng người đứng đoàn ngựa thồ lớn nhất Bắc Nam nên không dám ngăn cản.
Cốc cốc cốc, vài tiếng gõ cửa vang lên.
Quản sự của chưởng trại Mộc bước ra.
“Đã nói chưởng trại nhà chúng tôi không ở trong trại, sao mấy người lại tới nữa.” Quản sự của chưởng trại Mộc đi ra từ tòa lâu, ông ta khoảng ngoài bốn mươi, mặc một bộ áo dài màu chàm, mang một đôi giày mũi đen, khuôn mặt trắng bệch hất mặt lên trời nhìn người, lộ ra vẻ âm trầm khiến người ta không thoải mái.
Hiển nhiên bình thường hay làm mưa làm gió trong trại.
“Chưởng trại không ở thì không ở, hàng của bố mày còn phải xem tâm trạng của chưởng trại bọn bây à?” Lúc này Thốn Đạo Hưng hoàn toàn không còn dễ nói chuyện như lúc nói với người chơi nữa mà cười khẩy nói: “Bố mày áp tải hàng hóa, tâm trạng bố mày tốt thì tới. Bố mày muốn tới sáng hay tối thì không được à? Nếu bây đưa giấy biên nhận, đoàn họ Thốn bọn tao sẽ đi ngay. Bây chỉ là chó giữ cửa mà cũng dám rống đoàn họ Thốn bọn tao, ngài thổ ty còn nể mặt mời Thốn Đạo Hưng tao uống chén trà nóng, bây là cái thá gì.”
Quản sự bị Thốn Đạo Hưng châm chọc không nể mặt, gương mặt trắng bệch của ông ta đỏ bừng lên.
Ông ta nghiến răng nhìn chằm chằm Thốn Đạo Hưng một hồi rồi quay người lại quát: “Người đâu, mở sương phòng cho hai vị này.”
Bên cạnh lóe ra hai gã trại phó, tất cả đều là sắc mặt tái nhợt, điệu bộ lặng lẽ im lặng.
Trực giác của phòng livestream thấy có gì đó không đúng lại nói không nên lời, chỉ là làm người ta thấy sợ.
Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch đi trước.
Hai người ở của đoàn họ Thốn bị chưởng trại quản sự ngăn lại: “Hai người có thể vào, còn thằng ở không thể vào.”
Quản sự của chưởng trại cản lại, trái tim của khán giả trong phòng livestream thắt lại.
Trong hai người ở của đoàn họ Thốn, một người chính là Giải Nguyên Chân.
Giải Nguyên Chân đi theo phía sau bên trái Thốn Đạo Hưng, anh bị cản lại đối mặt trực tiếp với quản sự, trái phái đều là trại binh của thổ ty. Quản sự cản người lại liếc nhìn: “Thằng ở này, nhìn lạ thế, không biết quy tắc gì cả, trại lâu chúng tôi sao có thể tùy tiện đi vào.”
Phòng livestream căng thẳng, không dám thở mạnh.
Thốn Đạo Hưng ngoài cười nhưng trong không cười: “Toàn là anh em của đoàn họ Thốn, quản sự nói anh em bọn tao là thằng ở, ý là không nể mặt phải không? Đi.” Thốn Đạo Hưng đột nhiên trở mặt: “Thằng hai, gọi người lại đây, chuyến đi núi lần này chúng ta không đi nữa! Bảo mấy anh em xách đồ, kéo về Tam Mãnh trả lại cho thổ ty!”
Ông vừa dứt lời, Thốn Dịch hét một tiếng “vâng”, thực sự muốn gọi người lại đây.
Sắc mặt quản sự xanh rồi lại đỏ, quyết pháp trong tay áo Giải Nguyên Chân thoáng buông lỏng một ít. Thổ ty lệnh cho đoàn ngựa thồ họ Thốn áp tải “hàng cấm” tất nhiên vô cùng quan trọng, nếu không quản sự cũng sẽ không đi ra dưới tình huống chưởng trại không ở, không dám tùy tiện đưa ra giấy biên nhận, nếu để cho đoàn ngựa thồ họ Thốn kéo hàng trở về thật, thì quản sự này gánh không nổi họa đâu.
Quả nhiên, trong vòng hai hơi thở, quản sự chưởng trại cũng giận dữ rời đi, chỉ còn lại hai gã trại phó dẫn nhóm đoàn ngựa thồ họ Thốn tiến vào ti thự của chưởng trại.
Một nhóm sáu người bước qua cửa phường chưởng trại ti thự.
Giải Nguyên Chân ở bên ngoài ti thự, rõ ràng nghe thấy đủ loại giọng mềm mại thướt tha, nhưng khi bước vào trại lâu lại chẳng có gì.
Ti thự của chưởng trại yên tĩnh lạ thường, bao quanh trại lâu bằng đất đá là những bức tường bảo vệ bắt chước dân tộc Hán, bóng xám của hợp viện đè xuống từ mọi phía.
Rương đá xám trắng do đoàn ngựa thồ họ Thốn áp tải nghe nói được đặt ở sương phòng phía Nam của sở tư lệnh, Giải Nguyên Chân đi theo bọn Thốn Dịch bước vào, từ khóe mắt thấy tường của ti thự có chút đen, anh liếc nhanh về phía góc tường, mí mắt đột nhiên nhảy lên ——
Góc tường của chưởng trại ty sở, bày từng chiếc xe gỗ bọc vải đen.
Bên cạnh, ngồi xổm một gã kéo xe gầy như que củi.
Những phu xe đó, khuôn mặt gầy gò lõm xuống, gần như chỉ còn da bọc xương, trong bóng tối nhìn chằm chằm vào những người trong sáng.
Từng đôi mắt đen kịt nhìn họ.
—— ——
Âm thanh ùng ục kỳ lạ vang lên từ trên xuống dưới khiến người ta ngứa cả da đầu.
Đa số người chơi đều đã đi ra ngoài và hành động trong thị trấn, chỉ có Tống Nguyệt Mi và Hoàng Nghĩa Hành, tính cả người chơi gãy chân ở “hồ hiến tế” ở lại trong Cốt Bà Lâu. Một là hắc hà rõ ràng có rất nhiều bí mật nên phải có người quan sát. Hai là người chơi bình thường bị mất đùi đó cần người chăm sóc.
Bởi vậy Tống Nguyệt Mi bảo Hoàng Nghĩa Hành ở lại.
Ba người đợi ở một tầng của Cốt Bà Lâu, không dám tùy tiện đụng lung tung vào những bình lọ đó, Hoàng Nghĩa Hành càng hận không thể rời xa tất cả đồ vật trong Cốt Bà Lâu.
Mới đầu thì không sao.
Theo thời gian trôi qua, các góc trong phòng đều truyền đến tiếng bình vang lên.
Tống Nguyệt Mi giữ được bình tĩnh.
Hoàng Nghĩa Hành lại bị dọa cũng sắp bị hù chết, nhưng mà tuy anh ta không có bản lĩnh gì, tốt xấu cũng có một ưu điểm, đó là tuân thủ quy tắc.
Người chơi cao cấp như Tống Nguyệt Mi không có động tác, dù anh ta có sợ chết khiếp cũng không dám gây tiếng động hay di chuyển tùy tiện. Chỉ có thể tránh xa cầu thang nhất có thể, liều mạng cúi đầu nhìn chằm chằm sàn gỗ. Hệt như có thể thấy hoa văn trên gỗ, cũng không biết có phải do nhìn chằm chằm lâu hay không mà đầu óc choáng váng.
Một bóng đen thấp thoáng trước mắt Hoàng Nghĩa Hành, giống như có rất nhiều khuôn mặt trắng bệch chồng lên nhau trên mặt đất đang mỉm cười với anh ta.
Một trong số đó là La Vinh Bỉnh đã chết thành một “da xác chết”!
“La Vinh Bỉnh” ngẩng lên gương mặt trắng hếu, hàm răng trắng muốt càng nứt ra.
“Á!” Hoàng Nghĩa Hành hét to một tiếng, đột nhiên lui về phía sau.
“Sao vậy?” Lá cờ Thải Môn trong tay Tống Nguyệt Mi tung ra, cô vừa định xoay người đi đến chỗ của Hoàng Nghĩa Hành, cửa đã “rầm” một tiếng mở ra, Tống Nguyệt Mi lập tức nghiêng người, Thải Môn trong tay như một cây lao phóng ra bỗng dừng lại giữa không trung. Mở cửa là Thốn Đạo Hưng, sau đó là Thốn Dịch.
Thải Môn trong tay Tống Nguyệt Mi vừa hạ xuống, cô thở phào: “Các anh trở lại rồi… có chuyện gì…”
Vừa nói được nửa câu đã buột miệng biến thành: “Chuyện gì xảy ra?”
—— Giải Nguyên Chân được Thốn Dịch đỡ, ho ra máu, khuôn mặt như vàng vọt được đỡ vào. Thốn Dịch còn chưa trả lời, Giải Nguyên Chân há miệng trước, phun ra nửa cục máu đen sền sệt dính lẫn với thứ không xác định.
Khi Giải Nguyên Chân phun ra cục máu đông, bọn Vệ Ách và Cao Hạc vừa lúc trở lại, thấy thế vẻ mặt đều thay đổi.
Chỉ mới nửa ngày, vậy mà Giải Nguyên Chân là người mang thương tích trở về, anh đã gặp phải thứ gì.
Tác giả có lời nói:
Vệ meo meo bị giam cầm… một giây sau, không chịu nổi nữa.jpg
