“Sao, không giãy dụa nữa hả?” Từ đầu tới cuối Mộ Thanh Giác đều không ra tay ngăn cản ả, thậm chí còn hơi cười cười đứng nhìn. Ánh mắt lạnh băng vô tình đến vậy, nhìn Mị Cơ như đang nhìn một con kiến hèn mọn.
Bị ánh mắt ấy theo dõi, Mị Cơ ẩn ẩn biết tất cả những hành động phản kháng của mình trong mắt y chỉ là giãy dụa vô ích, căn bản không có tác dụng gì.
Lẳng lặng thưởng thức bộ dạng sợ hãi của Mị Cơ, Mộ Thanh Giác trào phúng cười, tay phải nhấc lên, Côn Ngô kiếm sau người y kêu vang một tiếng, bay ra khỏi vỏ, chuôi kiếm nằm gọn trong lòng bàn tay y. Mộ Thanh Giác đứng lên, lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý với Mị Cơ, nâng bảo kiếm trong tay lên cao, phần thân kim loại sáng bóng của thanh trường kiếm chiếu rõ biểu tình hoảng sợ đến cực điểm của Mị Cơ.
Ánh sáng lạnh lẽo hiện ra, thân kiếm hạ xuống, có thứ gì đó rơi ‘bịch’ xuống, máu tươi ồ ồ chảy ra từ chỗ cổ tay bị chém đứt, đầm đìa trải rộng trên mặt đất.
“A—–!” Mị Cơ kêu thảm một tiếng, mặt cắt không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, quanh thân lại bị uy áp cường đại giam cầm nên thậm chí còn không thể tránh lui.
Mộ Thanh Giác vuốt khóe miệng, mỉm cười, “Hai tay ngươi rất chướng mắt, vẫn là như thế này thuận mắt hơn một chút.” Nói xong liền thu bảo kiếm lại, lạnh nhạt nói: “Ngươi tưởng lần trước so đấu ta không bằng ngươi ư? Hừ, ta tha cho ngươi một mạng chẳng qua là vì muốn thăm dò tin tức của Tiêu Lâu, thế nhưng ngươi trăm ngàn lần không nên đụng vào sư huynh của ta. Ngươi đã tự mình muốn chết, đương nhiên ta sẽ cho ngươi được toại nguyện.”
Gắt gao cắn môi, cánh môi Mị Cơ vì mất máu quá nhiều nên biến thành màu tái nhợt. Ả phủ phục trên mặt đất, nhìn bàn tay đã đứt lìa gần ngay trước mặt, nỗi oán hận trong mắt ả như có thể biến thành thực chất. Nhưng ả không hề hay biết rằng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Mộ Thanh Giác là người keo kiệt thù dai nhất trong thiên hạ, có người dám chạm vào trân bảo của y, sao y có thể dễ dàng buông tha cho được?
Mộ Thanh Giác ngồi xuống cạnh tảng đá, lời biếng ngắm nhìn thiếu niên vẫn đang ngủ say, ánh mắt dừng trên người hắn, bất động một lúc lâu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đau đớn trên thân thể vẫn có thể chịu được nhưng sợ hãi về mặt tâm lý bức ả muốn phát điên. Mị Cơ cũng không ngu ngốc đến nỗi cho rằng Mộ Thanh Giác sẽ tha cho ả đơn giản như vậy, nhưng y đang chờ đợi cái gì?
Một nén hương sau, Mị Cơ đã biết. Ả trừng lớn hai mắt, run run môi nhìn đám côn trùng màu đen rậm rạp đang không ngừng bò vào cửa động, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng gần, giống như vô cùng vô tận.
Trong số sâu nhiều không đếm xuể đó có một con khác với những con còn lại, trên trán nó có một chấm đỏ như máu, hình thể cũng lớn hơn. Con sâu kia bò đến vị trí cách Mộ Thanh Giác mấy mét thì ngừng lại, dịu ngoan cúi đầu xuống, những con còn lại cũng làm theo tư thái thần phục của nó.
Mộ Thanh Giác nhìn đàn sâu đông nghìn nghịt, vừa lòng gật gật đầu. Từ lúc rời khỏi Vô Thượng tông y đã ra lệnh cho mẫu cổ, sai nó dẫn lũ thực nhân cổ lần theo bột phấn mình rắc trên đường đi. Tốc độ bò của thực nhân cổ cũng không chậm, ngày thứ hai sau khi y tới Linh Lung các thì bọn chúng đã có mặt, sau đó làm theo chỉ dẫn của y, trốn ra phía sau núi Khải Ngọc, chờ đến khi Huyền Thiên bí cảnh mở ra liền cẩn thận chui vào.
“Làm không tệ, người này thưởng cho các ngươi.” Mộ Thanh Giác nhàn nhạt nói.
Mẫu cổ vui sướng gật gật đầu. Phải biết rằng không có mệnh lệnh của Mộ Thanh Giác thì chúng nó không dám tùy tiện công kích nhân loại, chỉ có thể ăn thịt linh thú, đã rất lâu chưa được ăn thịt người, bọn nó cũng sắp thèm chết rồi.
Nhận được chỉ thị của Mộ Thanh Giác, thực nhân cổ hưng phấn bò lên người Mị Cơ, nháy mắt bao phủ khắp người ả. Mị Cơ đau đớn vặn vẹo thân mình, lại không tránh thoát sự trói buộc của uy áp, chỉ có thể cắn răng chịu đựng kiểu tra tấn không dành cho con người này, kêu thảm thiết thê lương, máu tươi không ngừng tràn ra, lại nhanh chóng bị thực nhân cổ liếm sạch sẽ, chỉ qua một khắc đã biến thành một bộ xương trắng, ngay cả hai bàn tay bị chém đứt cũng không được buông tha.
Mộ Thanh Giác lấy Đỉnh Tạo Hóa ra, tiếp tục hủy thi diệt tích, phất tay cho thực nhân cổ rời đi, sau đó nhíu mày nhìn mấy vết máu trên mặt đất, dùng phép tinh lọc khiến những chỗ đó sạch sẽ đến mức không thể nhìn ra một điểm khác thường nào.
Quay đầu, đối diện với một đôi mắt ướt sũng mờ mịt, Mộ Thanh Giác học theo bộ dạng Tô Bạch ngày thường xoa xoa cái đầu nhỏ của Đào Bảo. Y cũng không định gạt nó chuyện này, linh thú nói trắng ra là sinh vật hay bắt nạt kẻ yếu, cho dù bây giờ nó vẫn tuyệt đối trung thành với Tô Bạch nhưng ai có thể cam đoan sau này nó sẽ không sinh ra dị tâm. Huống chi Tô Bạch là người mềm lòng, rất nhiều lúc đều sủng vật nhỏ này nên khiến nó được sủng mà kiêu, thậm chí đôi khi còn dám cáu kỉnh với Tô Bạch, ỷ vào sự sủng ái của hắn mà thường xuyên vô lễ với mình.
“Nhìn thấy cái gì rồi?” Mộ Thanh Giác cười ôn nhu.
Nhưng trực giác linh mẫn của dã thú nói cho Đào Bảo biết rằng người này rất nguy hiểm! Nó liếm liếm lòng bàn tay Mộ Thanh Giác lấy lòng, hai chân ngăn ngắn nho nhỏ mềm mại bụm mặt, nói với giọng vô cùng đáng yêu: “Ô ô, không nhìn thấy, Bảo Bảo không nhìn thấy gì hết.”
Xem ra cũng không phải quá ngốc, Mộ Thanh Giác vừa lòng, tiếp tục đe dọa: “Nếu mẫu thân hỏi đến thì sao?”
Vật nhỏ tiếp tục bụm mặt, sợ hãi lộ ra đôi mắt đen bóng, “Vậy cũng nói là… không biết?”
“Tốt lắm.” Mộ Thanh Giác xoa đầu nó, “Thế nếu về sau mẫu thân quên chuẩn bị điểm tâm thì còn dám cáu kỉnh nữa không?”
“Nhưng điểm tâm rất là ngon nha.” Bé tham ăn xoay người rối rắm, không biết nên đáp như thế nào, tuy tên bại hoại thường xuyên tranh cướp mẫu nhân với nó này thoạt nhìn rất lợi hại nhưng mà những lúc có mẫu thân bên cạnh thì không cần sợ nữa, bại hoại rất sợ mẫu thân nha!
Mộ Thanh Giác chỉ cần liếc qua đã biết ngay nó đang nghĩ gì, cười đến ôn hòa dị thường, gật đầu, “Ừ, điểm tâm rất ngon, nếu có thể thêm chút thịt Thao Thiết thì có lẽ sẽ càng thêm mỹ vị, nghe nói thịt linh thú đều vô cùng ngon miệng đấy.”
=口=! Má ơi, quá hung tàn rồi đó! Cả người vật nhỏ đều không ổn, khóc lóc hu hu: “Đừng ăn ta mà, thịt ta không thể ăn được đâu. Về sau Bảo Bảo chắc chắn sẽ nghe lời mẫu thân, không bao giờ cáu kỉnh nữa, cho dù… cho dù…” Bé tham ăn nghiến răng nghiến lợi gian nan mở miệng, “… không có điểm tâm cũng được Q_Q!” Kỳ thực là tuyệt đối không thể được nha! Chỉ là không dám phản bác thôi.
“Ngoan.” Mộ Thanh Giác rất vừa lòng với kết quả này, nhất là khi nghĩ đến hai chữ ‘mẫu thân’ thì tâm tình của y càng thêm sung sướng, cứ có cảm giác đang giáo huấn con trai của mình với sư huynh, cái loại cảm giác một nhà ba người này quả thực không thể thích hơn được nữa!
~
_________________