“Như thế nào cũng được, cũng sẽ không là chướng ngại.” Diễm Quân Ly thản nhiên nói, nhẹ nhấp một hơi nước chè xanh, đem ngón tay Thương Viêm đặt trong lòng bàn tay thưởng thức, giọng điệu bình tĩnh như thể không rõ câu nói của chính mình vừa rồi có bao nhiêu ngông cuồng.
“A ~” Thương Viêm kịp thời phản ứng trước câu nói của Diễm Quân Ly, khẽ cười một tiếng, “Anh thật sự là khí phách.” Thương Viêm ngã xuống trên vai Diễm Quân Ly, hưởng thụ ánh mắt tràn đầy ý cười của y.
Lưu Sở Thiên đưa tay xoa lên mặt mình, thật sự là ấm áp như muốn giết người khác ah, ông già cô đơn như mình không khỏi bị tổn thương, hơn nữa câu nói kia thật sự rất khí phách, đúng như Viêm tiểu đệ nói. Lưu Sở Thiên nhìn Tống Tùng liếc mắt một cái, nghĩ xem có nên chừa lại không gian hai người cho Ly thiếu hay không.
“Lưu ca, việc lớn, không tốt.” Đoạn Ái hô to xông vào, tuy rằng giọng điệu lo âu đến chết người, nhưng vẫn là một bộ mặt than.
“Chuyện gì?” Lưu Sở Thiên thu liễm biểu tình, Đoạn Ái Đoạn Nãi làm người có đúng mực, tùy tiện mà xông tới như vậy nhất định là chuyện lớn.
“Anh Lăng đầu phục bên Lâm Nhất, mà ngay cả bên phía Lý Tử cùng chị Bạch Sương cũng không có tin tức.” Đoạn Ái lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người, một hơi nói xong, làm cho tất cả những người đang ngồi đều có chút không kịp phản ứng.
Tống Tùng kinh ngạc mà nhìn 3 người phía trong đại sảnh, hắn biết Lâm Lăng chính là cánh tay thứ hai của Ly Thiên. Lưu Sở Thiên đã không biết dùng biểu tình gì để đối mặt, nhìn qua hoàn toàn ngây dại ra.
Diễm Quân Ly nguy hiểm mà nheo lại ánh mắt, mi tâm một mảnh sắc bén tàn nhẫn, bàn tay nắm lấy Thương Viêm căng thẳng, “Phải không?” Âm cuối cất cao, bỗng nhiên câu môi mỉm cười, cười đến bén nhọn quỷ dị.
Thương Viêm trong lòng căng thẳng, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Diễm Quân Ly thì cảm giác vô cùng khó chịu, trong đầu có cái gì hiện lên.
Phản bội? Chính là lần phản bội trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》sao?! Như vậy Lưu Sở Thiên… Thương Viêm nhìn chằm chằm mặt đất, gắt gao nắm chặt tay Diễm Quân Ly, cậu nhất định sẽ ngăn cản!
“Tiêu Tận, khi nào mới đi giết Diễm Quân Ly.” Thanh âm quen thuộc cùng câu nói không quen thuộc, đôi mắt Lâm Lăng một mảnh sát ý nhìn về phía Tiêu Tận.
“Không vội, nếu Diễm Quân Ly là người đứng đầu của Ly Thiên, như vậy y là một người rất mạnh, nhất định phải tìm cơ hội tốt. Hơn nữa tưởng muốn y khổ sở, chúng ta có thể đem người mà y để ý đều kéo qua bên này.” Tiêu Tận cười đến quyến rũ, cô mặt sườn xám đứng bên cạnh Lâm Lăng, tay mang theo hấp dẫn vô tận mà phất qua mặt Lâm Lăng. “Như thế nào cũng được, chỉ cần có thể làm y đau khổ là tốt.” Hận ý của Lâm Lăng với Diễm Quân Ly không phải là giả, trong lòng chỉ có báo thù hắn cũng không để ý đến Tiêu Tận đùa giỡn.
“Đương nhiên sẽ làm y đau khổ.” Tiêu Tận hôn lên hai mắt lạnh lùng của Lâm Lăng, xoay người rời đi căn phòng chuẩn bị cho Lâm Lăng.
“Bên chỗ Bạch Sương sao rồi?” Ra khỏi phòng, Tiêu Tận không còn là mặt đầy ý cười, tuy nhiên cô ta trở nên lạnh lùng như vậy mà giơ tay nhấc chân vẫn mang theo mị hoặc câu nhân.
Cùng đứng cùng Tiêu Tận trên sàn nhà trải thảm đỏ là một nam nhân nhìn qua không tệ, dáng người cũng không tệ, khuôn mặt đứng đắn chỉ có tràn ngập tình yêu dành cho Tiêu Tận.
“Bọn họ đều bị theo dõi, cũng đã hạ dược, không làm được gì to tát, kế tiếp thì sao?” Lâm Nhất ôm lấy phần eo của Tiêu Tận, đem Tiêu Tận kéo vào trong ngực mình, tuy nhiên hắn còn chưa kịp âu yếm đã bị Tiêu Tận dùng giày cao gót hung hăng đạp một cái, làm cho Lâm Nhất mặt đỏ như gan heo, nhưng vật nằm giữa hai chân cũng ẩn ẩn có động tác.
Tiêu Tận một cái tát vứt lên trên mặt Lâm Nhất, đưa tới Lâm Nhất thấp giọng rên rỉ, “Đương nhiên là tên dị năng giả hệ chữa khỏi cùng Lưu Sở Thiên.” Tiêu Tận hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Nhất, trong lúc vô tình quyến rũ người làm cho Lâm Nhất nuốt một hơi nước miếng.
Trong mắt người bên ngoài Tiêu Tận là tình nhân của Lâm Nhất, nhưng chỉ có rất ít người biết Tiêu Tận mới là người chỉ đạo, Tiêu Tận nói một Lâm Nhất nhất định sẽ không phản đối, bởi vì Lâm Nhất “Yêu” Tiêu Tận, cũng “Yêu” cách đối xử thô lỗ của Tiêu Tận đối với hắn.
Lâm Nhất bị Tiêu Tận nhìn như vậy xương cốt đều ngứa, hắn thích nhất cái miệng này của Tiêu Tận, “Anh lập tức đi làm.” Nhân cơ hội hôn Tiêu Tận một cái, tâm tình thập phần tốt đẹp mà rời đi.
Nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Nhất, Tiêu Tận mới lộ ra khuôn mặt tràn đầy dã tâm, chính là, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chất lỏng màu đỏ tươi lập tức nhảy lên cổ họng.Khuôn mặt trét đầy phấn vẫn không thể che dấu được trắng bệch, nửa thân thể đều ngã lên bên tường, nhưng Tiêu Tận hoàn toàn không thèm để ý, chính là nhẹ nhàng xuất ra khăn tay đem máu lau đi, cô biết đây chỉ là cái giá cho việc dùng dị năng quá mức mà thôi.
Ký ức hư ảo, cô thân là dị năng giả cấp 5, đọc đúng theo mặt chữ mà giải thích là có thể làm ra một đoạn ký ức giả thay thế ký ức thật của một người.
Trước cùng Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên gặp mặt, chính là làm mơ hồ hơn một ít ấn tượng về bản thân với bọn họ, ảnh hưởng cũng không lớn, nhưng bây giờ là tại trên người Lâm Lăng đem ký ức về Diễm Quân Ly toàn bộ đổi thành ký ức Diễm Quân Ly đuổi giết hắn, đương nhiên, cô cũng thêm vào một số ký ức đau khổ do Diễm Quân Ly mang đến, tỷ như người thân bị giết, bạn bè phản bội.
Tuy rằng, cô chuẩn bị còn chưa quá đầy đủ, nhưng cô cũng không có lựa chọn khác, không thể tưởng được người đứng đầu của Ly Thiên lại là một người khác, hơn nữa người nọ lại hết sức lợi hại, bên cạnh còn có một dị năng giả hệ chữa khỏi có thể đánh bại dị năng giả hệ lôi cấp 3, cô thật là nóng nảy.
Bất quá, loại dị năng này cũng không phải dễ sử dụng, đồ vật cô cần cũng không thiếu, đặc biệt là loại bóp méo trên diện tích rộng thế này. Trừ bỏ Lâm Lăng cũng chỉ có Lâm Nhất, cô cần có năng lực của Lâm Nhất, cho nên cô lựa chọn làm cho mình trở thành người yêu của Lâm Nhất, về phần dùng giả dối ký ức làm Lâm Nhất biến thành M, là chỉ vì phòng ngừa bản thân cùng với người này dây dưa, như vậy chỉ cần đánh mắng Lâm Nhất.
Lâm Nhất, Lâm Nhất cũng có thể đến cao trào, rất đơn giản.
Tiêu Tận nuốt vào ngụm máu trong miệng, đứng thẳng người, chỉnh lý một chút suối tóc dài uốn lượn của mình, mang theo một tia cười nhạt biến mất tại cuối hành lang.
“Tiểu Tam, em có thể nói chuyện được hay không, khó có thể được nói chuyện.” Lý Thiên thực bất đắc dĩ thuyết giáo với tiểu Tam nhi, nhưng tiểu Tam nhi chính là thưởng cho Lý Thiên một bộ mặt than.
“Nói chuyện đi nói chuyện đi~” Đòn sát thủ của Lý Thiên đều tung ra, nhưng trừ bỏ tiểu Tam nhi ra vẻ rùng mình một cái, ngoài ra cái gì cũng không có được.
Lý Thiên là buồn đến luống cuống, trước không là bị nhốt chính là ngồi xe, hiện tại thật vất vả đến thành phố B lại bị bắt buộc ngồi ở trong phòng. Mà thân là không gian dị năng giả hắn quá yếu, Thương Viêm hảo tâm mà cùng Lưu Sở Thiên nói một tiếng để tiểu Tam nhi đi theo hắn, đương nhiên cũng đồng thời ở chung một phòng.
Đối với điểm ấy hắn là rất cao hứng, trừ bỏ mặt than một chút ít nói một chút, rất tốt… Tốt cái rắm! Hắn buồn chết đi được!
“Lý Thiên?” Thanh âm có chút chần chờ, nhưng là thập phần đường đột. Lý Thiên phản xạ có điều kiện nhìn về phía cửa sổ truyền ra thanh âm.
Tiểu Tam nhi nhanh chóng đem Lý Thiên ôm vào trong ngực lui về phía sau, hắn cư nhiên không phát hiện có người ở bên ngoài, đây là hắn thất trách.
“Tôi là Lý Tử, tôi có việc gấp.” Lý Tử cũng không cố kị nhiều, từ cửa sổ tiến vào, người tên Lý Thiên này là hắn nghe người khác nói qua, hình như có quan hệ rất tốt với Thương Viêm…
Bên này Thương Viêm hoàn toàn không biết trạng thái của Lâm Lăng, cậu bị BOSS khóa ở trong phòng, cậu cũng biết đây là vì BOSS muốn bảo vệ cậu, chuyện này quá mức quỷ dị.
Thương Viêm lo âu mà khẽ cắn ngón tay, trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》, đoạn phản bội này cũng không có giải thích chính xác, đương nhiên cũng có độc giả nhìn ra không hợp lý, khi đó Tiết Tháo đại đại (tác giả ) là nói như thế nào ah?
“Đây là một nút thắt, nhưng sẽ không giải thích.”
Nút thắt cái beep á, Thương Viêm nhớ tới Tiết Tháo đại đại nói, hận không thể đem khổ qua nhét vào trong OO của Tiết Tháo đại đại!
“Viêm ca, tôi là Lý Thiên.” Thanh âm của Lý Thiên từ phía sau truyền tới, Thương Viêm chớp mắt, buồn bực trong lòng biến mất một chút, Lý Thiên có đem đến chuyện mà cậu chờ mong không?