Trần Nhân ở phía dưới mỉm cười. “Em có thể thường xuyên đến nếu muốn…”
Đúng câu được voi đòi tiên vừa nghe Trần Nhân nói xong không kịp kéo một hơi đã lập tức trả lời. “Em chuyển tới ở cùng anh luôn có được không?”
Trần Nhân xoay người ngồi dậy. “Không-được!”
Phước Thành liền bày ra một biểu cảm đáng thương. “Tại sao lại không được vậy?” Vừa nói vừa cạ cạ mặt vào người Trần Nhân.
“Chuyện này không phải chuyện hứng lên là làm được.” Trần Nhân nghiêm túc.
Nhưng ngặt một nổi Phước Thành bây giờ chính là một thanh niên cơ hội. Vừa nghe xong Trần Nhân nói như vậy liền làm mặt nham hiểm. “Nhưng…có một chuyện có hứng là không thể không làm!”
“Chuyện gì..!”
Chưa kịp nói tròn câu thì Trần Nhân đã bị Phước Thành nhào tới bịt kín miệng bằng đôi môi của cậu ta. Từng nhịp từng nhịp ngọt ngào tới điên cả không gian. Trần Nhân cũng như bị thôi miên trong tình yêu nồng nhiệt còn hơn lửa đỏ của Phước Thành. Cả hai quấn lấy nhau trên giường lăn qua lăn lại mãi không thể dứt ra được.
Cuối tuần sau khi cùng Tuấn Khải về nhà thì chiều đó Hòa An chạy sang đón Trần Nhân đi ăn tối. Hai người họ chọn một nhà hàng kết hợp với quán bar gần chung cư của Trần Nhân. Lúc gọi món xong Hoà An liền đi thẳng vào vấn đề.
“Cậu với Phước Thành có gì không ổn mà cần tới anh vậy?”
Trần Nhân vừa lau chén đũa của mình vừa thở dài. “Em có một chuyện luôn lo sợ. Muốn tâm sự cùng anh.”
Hoà An thắc mắc. “Cậu lo sợ điều gì?”
Dưới cái nhìn chăm chú của Hoà An cùng với ánh đèn lờ mờ làm cho nét mặt u sầu của Trần Nhân càng hiện ra rõ hơn. “Em thật sự rất thích cậu ta là nghiêm túc thích. Nhưng có vài lúc em thật sự lo sợ cậu ta sẽ đổi ý. Tới khi đó em không biết mình có dễ dàng vượt qua như lần trước không.”
“Sao tự dưng lại suy nghĩ chuyện như vậy?” Hoà An chau mày lại nghiêm túc hỏi.
“Anh cũng thừa biết chuyện cậu ta đã từng có rất nhiều bạn gái. Việc thích em có thể chỉ là hiếm lạ…”
Đột nhiên Hoà An ngắt lời. “Cậu không tin cậu ta??”
Trần Nhân lập tức trả lời. “Tin chứ!”
“Chỉ cần tin là được rồi. Thay vì cậu ngồi đây suy nghĩ những chuyện như vậy thì bỏ thời gian ra để tìm cách xây dựng mối quan hệ này tốt hơn còn hơn. Phước Thành cũng như cậu, nếu như cậu nghiêm túc thì cậu ta cũng chính là nghiêm túc…”
“…” Trần Nhân im lặng lắng nghe..
“Còn một điều nữa, chuyện là nam hay là nữ thật sự không phải là một vấn đề trong bất kỳ một mối quan hệ nào cả. Người ta yêu nhau vì thực sự yêu thích và muốn bên cạnh nhau cảm thấy khi ở bên cạnh người đó mình thật sự thoải mái và bình yên. Đặt nặng chuyện giới tính chẳng khác nào đặt nặng nhu cầu sinh lý trong tình yêu vậy.” Hoà An tiếp tục lời lẽ sắc bén của mình.
Nhưng nghe tới đây Trần Nhân mới đột nhiên giống như vừa phát hiện ra điều gì đó. “À…như vậy em sẽ không nghĩ nhiều chuyện đó nữa. Bây giờ có một điều…à…” Trần Nhân đỏ mặt. “Chuyện đó…chuyện giống như anh nói giải quyết vấn đề nhu cầu gì đó. Anh là…”
Hoà An ngắt lời. “Vậy cậu nhìn Tuấn Khải có khả năng nằm dưới không?” Đối với những chuyện này Hoà An không ngại lắm.
Trần Nhân lập tức hiểu. “Em với cậu ta chưa đi quá giới hạn…thực ra một phần do ở em…em cảm thấy không quen.”
Hoà An cười cười. “Cứ thuận theo tự nhiên, những chuyện này đừng cố gắng gượng ép. Khi nào thích hợp thì tự khắc xảy đến.”
Trần Nhân mặt đã đỏ bừng lên vị ngượng. “Em liệu rằng có khả năng làm số một không?”
Hoà An lập tức cười lên. “Khi nào lên giường tự khắc phân chia. Anh nhìn Phước Thành thì thấy lời nói vừa xong của cậu không có khả quan lắm.”
Trần Nhân liền cúi mặt xuống che đi sự lúng túng trên biểu cảm của mình bây giờ.
Đột nhiên Hoà An lên tiếng. “Này, Phước Thành tới đón cậu sao?” Hoà An chỉ về phía cửa vào quán bar.
Trần Nhân lập tức nhìn sang nét mặt lập tức thay đổi. “Không có!”
“Cậu ta cũng không nói là hôm nay có hẹn với ai cả!” Trần Nhân tiếp tục nói.