“Được! Được! Vậy thì đến phòng làm việc của tôi đi!”
Tống Cẩm Đan nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh đứng dậy rời đi. Bọn họ muốn bàn bạc chuyện hợp tác thì cô cũng muốn nghe.
“Phó Tử Sâm, tôi cũng muốn đi!”
“Ở lại nghỉ ngơi!”
Phó Tử Sâm không chút do dự, anh lại bế cô từ ghế trở lại giường trước ánh mắt bất ngờ của Tạ Quang Diễn. Nhưng ông ta là người ngoài thì sao dám có ý kiến.
Cô bĩu môi nhìn anh.
Thôi bỏ đi, mỗi người có một tính toán. Dự án đó của Tạ Quang Diễn đối với cô chẳng khác gì đống giấy vụn thì có lẽ với Phó Tử Sâm có thể sẽ khác.
***
Tạ Quang Diễn dẫn anh đến phòng làm việc của ông ta.
“Cậu ngồi đi, để tôi kêu trợ lý mang trà vào!”
“Không cần, tôi với ông nói đến chuyện chính. Tôi sẽ đầu tư cho Lâm Viên. Tôi không cần biết bên các người làm bằng cách gì nhưng theo đúng kỳ hạn trả đủ số tiền theo hợp đồng là được. Nếu các người không có khả năng thì Lâm Viên sẽ rơi vào tay tôi.” Anh lại nói tiếp: “Nếu ông không đồng ý thì có thể không cần ký!”
Tạ Quang Diễn lắc đầu, ông ta không chút do dự cầm bút trực tiếp ký vào bản hợp đồng.
“Ký vào đó rồi quan hệ sẽ rất giống chủ nợ và con nợ, các người đã không còn lựa chọn nào khác. Nếu như lần này thành công, các người có thể xoay mình, nếu không thể Lâm Viên thuộc về tôi.”
Ông ta biết bản thân đã không còn đường lui. Kết cục ngày hôm nay là một tay ông ta làm ra, làm sao có thể thay đổi được. Chance chính là cơ hội cuối mà bọn họ cần nắm bắt.
“Tôi muốn bên các ông sa thải một người!”
“Chỉ cần ngài Conal lên tiếng, dù người ấy có chức vụ cao đến mấy tôi cũng sẽ sa thải.”
Phó Tử Sâm cười lạnh: “Không đến mức đấy. Chỉ là bác sĩ nữ ở khoa điều trị, cô ta hôm qua có phụ trách làm bác sĩ điều trị cho Tống Cẩm Đan. Cô ta họ Đường tên Nhã Kỳ.”
“Tôi lập tức gửi thông báo, ngài yên tâm.” Ông ta đứng dậy, cúi gập người thể hiện sự tôn trọng: “Hy vọng hai bên sẽ hợp tác lâu dài!”
***
Lúc Phó Tử Sâm trở về phòng bệnh đã thấy cô nằm dài trên giường chán nản, cô nhìn trần nhà bắt đầu đếm những viên gạch được ốp trên đấy.
Khi thấy Phó Tử Sâm bước vào, cô ngồi bật dậy nhìn chằm chằm vào anh.
“Tôi chán quá, tôi muốn xuất viện. Phòng vip gì mà ngay cả tivi cũng không có! Hay là anh cho tôi mượn điện thoại của anh đi! Nếu không tôi sẽ chết vì chán mất!”
“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi, ba hôm nữa cho em xuất viện. Bây giờ tôi có việc cần ra ngoài, trưa tôi quay lại.”
Tống Cẩm Đan ở lại bệnh viện, cô một mình ở trong căn phòng, không một ai nói chuyện, không có công việc, không có giải trí.
Cô thở dài sườn sượt: “Cảm giác như sắp trở lại thời đại trước vậy!”