Nữ hài nhi phảng phất giống như phát hiện đại lục mới, trừng lớn đôi mắt mềm sáng trong.
Nàng ngồi xếp bằng xuống, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm lòng bàn tay.
Một bên vui rạo rực hỏi Áp Áp ngủ ngáy trong đầu: 【 Áp Áp, ngươi nói, đây có phải nội lực võ công trong truyền thuyết hay không nha! 】
【…Nguyên chủ lại không biết võ công, làm sao có nội lực gì. 】
Áp Áp tức giận thức dậy, lẩm bẩm mơ hồ, lật thân vịt tiếp tục ngủ.
Lại chợt thấy mông vịt như nóng lên, ngay sau đó, một mùi hương khét lẹt bay tới trước mặt nó…
【 Cạc cạc cạc ca!!! —— 】
Nó không khỏi thét chói tai thảm thiết, chạy ra khỏi thế giới trong đầu Hạng Tinh, trôi lơ lửng ở trước mắt nàng, điên cuồng mà chụp phủi ngọn lửa trên mông vịt.
Một bên phẫn nộ kêu rên, 【 Tiểu tổ tông! Ngài muốn nướng ta thành vịt nướng rồi ăn luôn sao! 】
【 Ta chỉ thử nhìn xem đó có phải là nội lực trong thân thể ta hay không. 】
Hạng Tinh nghiêm túc nhìn nó.
Hiện tại xem ra hiển nhiên là đúng.
Hơn nữa, nhìn giống như còn có thể nhóm lửa.
Nghĩ vậy, nữ hài rất có hứng thú mà cong khóe môi.
Thật kích thích!
【…Kích thích cái gì! Chuyện này rất kỳ quái! 】
Áp Áp như suy tư gì mà ôm ngực vịt, khuôn mặt ngưng trọng, 【 Trong cốt truyện nguyên chủ không có thứ này… 】
Chẳng lẽ là cốt truyện che giấu sao?
Nó nghĩ nghĩ, ngước mắt nhìn Hạng Tinh, 【 A Tinh, ngài lại phát một chưởng thử xem? Ta nhìn xem có thể tra ra là loại công pháp của gia tộc nào trong thế giới hay không. 】
【 A, được ~ 】
Hạng Tinh hồi tưởng lại bộ dáng các cao thủ tuyệt thế vô song trước khi vận công trong phim truyền hình, nghiêm túc mà nhắm mắt lại.
Đôi tay vừa lật, vận hai luồng hơi thở màu tím lớn, hội tụ đôi tay, đang muốn phát ra.
Nhưng đột nhiên, nàng giống như cảm thấy trong thân thể có cái gì kỳ quái dao động, điên cuồng bơi lên.
Dao động đến mức khiến má nàng nghẹn hồng, vô cùng khó chịu, trong đầu càng là một mảnh trời đất quay cuồng…
“Ưm!…”
Rốt cuộc, nàng rốt cuộc không thể chống cự được, lung lay mà ngã quỵ xuống đất, mất đi ý thức.
【…A Tinh, A Tinh!!! 】
…
Trong hôn mê, Hạng Tinh chỉ cảm thấy mình tựa như đi ở trong một mảnh hỗn độn.
Không có phương hướng, càng không có mục tiêu.
Thẳng đến một đôi tay vô hình lại mạnh mẽ đột nhiên kéo nàng khỏi vùng mây đen sương mù u ám.
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)