Nói đến đây, vẻ mặt Kỳ Quan Ngạn có chút tối nghĩa, cũng không nghĩ đem chuyện bát nháo này nói cho y, đưa tay xoa đầu y: “Những việc đó không quan trọng.”
Mạc Chi Dương ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa đơn thuần, xinh đẹp mang theo nghi hoặc nhìn hắn: “Vậy thì tại sao bệ hạ lại tức giận?”
“Đều là chuyện không quan trọng.” Kỳ Quan Ngạn nói sang chuyện khác, tay từ trên đầu chuyển xuống gương mặt: “Vừa rồi ngươi đi đâu vậy?”
Mạc Chi Dương nghiêng đầu, tùy ý tay hắn vuốt ve mặt mình: “Ta đi tuần tra xung quanh.”
“Cao Ngũ Phân, dọn dẹp sạch sẽ nơi này.” Kỳ Quan Ngạn lúc này mới thấy được trong phòng thật bừa bộn, kéo tay y: “Dương Dương, ta bồi ngươi đi dạo Ngự Hoa Viên một chút.”
Thấy hắn không muốn nói gì, Mạc Chi Dương cũng không hỏi, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
“Mùa thu này, Ngự Hoa Viên thật hoang sơ.” Kỳ Quan Ngạn nắm lấy tay y, chậm rãi đi dọc theo con đường lát đá xanh, thật ra vẫn còn hoa cúc nở, nhưng xác thật không rực rỡ như mùa xuân.
Bàn tay Mạc Chi Dương cùng hắn mười ngón đan vào nhau, hai người dựa vào rất gần, đối với việc này lại lắc đầu: “Xuân, hạ, thu, đông, chỉ cần có bệ hạ, đều đẹp.”
Nghe vậy, Kỳ Quan Ngạn dừng lại, quay đầu nhìn người bên cạnh chỉ cao tới vai mình: “Thật sao?”
“Ừ.” Mạc Chi Dương ngẩng đầu lên nhìn hắn, có thể phát hiện được hôm nay Đại Kim Mao tâm tình không tốt, vẫn nên dỗ dành trước, dỗ đến vui vẻ lại nói.
Hai người đi tới một cái đình xây cạnh hồ nước, Kỳ Quan Ngạn ngồi trên ghế đá, ôm y vào trong ngực, lòng cũng bớt bực bội: “Những người đó luôn hi vọng ta chết, chỉ có Dương Dương thích ta.”
Mạc Chi Dương ngồi trên đùi hắn, hai tay ôm cổ hắn, tựa đầu vào vai hắn: “Bệ hạ, vẫn có rất nhiều người thích bệ hạ.”
“Từ nhỏ ta đã biết, bọn họ biểu hiện thần phục cùng thích là bởi vì quyền thế.” Kỳ Quan Ngạn nói, ôm eo người trong lòng ngực: “Chỉ có Dương Dương thích ta, là Kỳ Quan Ngạn không phải Hoàng Thượng.”
Im lặng nghe hắn nói, lúc này đổi thành Mạc Chi Dương xoa tóc hắn: “Sẽ tốt thôi, bệ hạ, đều sẽ tốt.”
Lúc này ở hậu cung đều truyền tin, sáng nay hoàng đế dẫn theo một tiểu ám vệ đi dạo Ngự Hoa Viên, còn ngồi trong đình ôm nhau rất lâu, bây giờ hậu cung giống như nổ tung.
Từ trước đến nay, ai cũng biết vị bệ hạ không bao giờ vào hậu cung, nhiều người đã suy đoán rằng bệ hạ thật ra không được, nhưng hiện tại mới biết, bệ hạ thích nam nhân hơn.
Lúc này mọi chủ ý của chúng phi tần đều đổ dồn về phía thái giám xinh đẹp trong cung, xưa nay ai cũng không được bệ hạ sủng ái, có thể hòa thuận ở chung với nhau, bây giờ có manh mối, mọi người đều nóng lòng muốn lên thử.
Sau khi màn đêm buông xuống, ngay sau khi ngọn nến được thắp lên, Kỳ Quan Ngạn đi tắm, Mạc Chi Dương nhân cơ hội đi đến án thư, cầm tấu chương đơn độc một bên kia, mở ra xem vài cái.
Đại khái có thể hiểu nó có ý gì, nhưng cũng không được coi là thơ châm biếm, chính là một bài thơ thất ngôn, trong đó có một câu nhắc tới chữ vô ngạn linh tinh, mà chữ ngạn là tên của Đại Kim Mao.
Lại nhìn một chuỗi danh sách dài phía dưới của tấu chương, có một chữ to, dùng chu sa viết chữ “Trảm” , mày không khỏi nhíu lại.
Đem tấu chương bỏ lại, xoay người rời khỏi án thư, đi đến long sàng.
Sau khi Kỳ Quan Ngạn tắm xong, tóc mang theo hơi nước, cũng không đi làm phiền y, ngồi tại bàn lùn bên cạnh án thư đọc sách, cảm thấy tóc khô rồi mới đi tìm người.
“Dương Dương đang làm gì vậy?” Vừa đi tới liền nhìn thấy người ngồi xếp bằng trên giường ngẩn người, không biết y đang suy nghĩ gì, Kỳ Quan Ngạn cởi giày lên giường.
Bị gọi hoàn hồn, Mạc Chi Dương nhìn nam nhân trước mặt, đem bùa hộ mệnh trên cổ lấy xuống: “Cái này đưa cho bệ hạ.”
“Đây là cái gì?” Kỳ Quan Ngạn tiếp nhận bùa hộ mệnh, là một hương bài* hình tròn cỡ quả nho, được đeo bằng chỉ đỏ, nhìn có chút đơn sơ.
(*) Hương bài: miếng hương hay tấm hương gì đấy.
Mạc Chi Dương chuyển từ ngồi xếp bằng sang ngồi quỳ: “Cái này là do sư phụ đưa cho ta. Người nói chung ta giết nhiều người sẽ giảm tuổi thọ. Vì vậy, ông ấy đưa cho ta cái bùa này, nói rằng có thể kéo dài tuổi thọ, ta hy vọng bệ hạ có thể ở vẫn luôn bên cạnh Dương Dương.”
Nhìn hương bài trong tay, lại nghe Dương Dương nói vậy, Kỳ Quan Ngạn mới nhớ ra, Dương Dương năm nay mới 19 tuổi, còn mình cũng đã 30 rồi.
Đúng vậy, nếu không kéo dài tuổi thọ, làm sao có thể cùng y đến già?
“Dương Dương đeo vào cho ta?” Kỳ Quan Ngạn nói, lại đưa hương bài qua cho y.
“Ai!” Mạc Chi Dương vui vẻ đích thân mang hương bài lên người cho hắn, vui mừng nhìn thẻ hương trên người hắn: “Bệ hạ thật đẹp.”
Vào lúc sắp đi ngủ, Vị Ương Cung đột nhiên phát ra tiếng hét, sâu bọ xanh bám đầy giường khiến Đường Uyển Uyển sợ tới mức ngất đi.
Bây giờ, nhóm người kia lại bận rộn.
Ngày thứ hai thượng triều, Kỳ Quan Ngạn ngồi trên kiệu liễn, tối qua mới đeo hương bài lên, trong lòng vẫn có chút không quen, nhưng lúc nào nhắc nhở chính mình.
Đứa nhỏ nói, muốn cùng hắn đến già, tạo sát nghiệp giảm thọ?
Nghĩ đến đây, lại thở dài vô cớ, nếu hắn rời đi, đứa trẻ này đơn thuần như vậy, làm sao sống trong thế giới bùn lầy này? Bị người bắt nạt, bị người lừa gạt phải làm sao.
Càng nghĩ đến càng sợ hãi, ôm chặt lấy hương bài, cũng không nói lời nào.
Mạc Chi Dương đứng trên mái nhà nhìn kiệu liễn rẽ ngang qua cung phố*, không khỏi thở dài, hy vọng rằng mình có thể cứu được những người đó, cuộc sống tốt đẹp, phải nên quý trọng.
(*) Cung phố: đường đi trong cung
Nếu ngang nhiên kêu hắn buông tha, có thể sẽ phản tác dụng, chỉ có thể dùng cách này nói bóng nói gió, như vậy không khiến hắn hoài nghi.
Ý tưởng của ký chủ hệ thống chỗ nào không biết, kí chủ làm chuyện này, mấy người đó cũng không liên quan đến nhiệm vụ, luôn ôm lòng tốt, nhưng khi nhận nhiệm vụ lại có một mặt khác, tuổi còn trẻ mà có hai mặt, a.
Cái gọi là thơ châm biếm này ,chỉ là người có lòng hãm hại nên chọn việc dùng từ mà thôi, những cái đó liên lụy người vô tội nhất.
“Ta còn phải đến Vị Ương Cung làm việc!” Mạc Chi Dương nói xong, nhẹ dùng khinh công rời khỏi Thừa Càn Cung.